Nếu như đêm nay bọn họ ở lại chỗ này nghỉ ngơi cũng không phải không được. Nửa đêm cô có thể quay trở lại bệnh viện tìm Cao Tình. Mặc dù có chút xa, nhưng với thể lực hiện tại của cô cũng không phải không thể.
Nhưng bây giờ Vân Hoán đã mở miệng, không thể nghi ngờ là đã giảm bớt không ít phiền phức cho cô.
Lâm Thanh cười vỗ vỗ vai Tần Nhất: "Vậy đi đến đó, nhưng tối nay Thất Thất phải làm nhiều món ăn ngon một chút, chúng tôi bây giờ đói sắp chết rồi."
Sở Mặc Hòa cũng chu cái miệng nhỏ nhắn lên, làm bộ đáng thương nhìn Tần Nhất: "Đúng vậy đúng vậy, Nhất Nhất, tôi thật là đói."
Trong lòng Tần Nhất rất cảm động, nhưng cô lại không biết nên biểu đạt ra như thế nào. Có lẽ nguyên nhân do Tần gia đời trước, cũng có lẽ do chính bản thân cô.
"Được, tối nay trời khá lạnh, chúng ta ăn lẩu đi."
Ở tận thế mà có được một lần ngồi ăn lẩu tuyệt đối là một chuyện đủ xa xỉ. Điều này không thua gì khi vô cùng thiếu nước mà lại có thể sảng kɧօáϊ tắm rửa một lần.
Lâm Bạch mỉm cười, dịu dàng nhìn Tần Nhất, trêu ghẹo nói: "Nhất Nhất chính là chú mèo Đôrêmon trong đội của chúng ta, nhìn xem, thứ gì cũng có."
Sở Mặc Hòa vui vẻ lôi kéo cánh tay Tần Nhất, gương mặt kiêu ngạo: "Đương nhiên, Nhất Nhất còn là phúc bảo của đội chúng ta nữa, tôi thích Nhất Nhất nhất."
Lâm Thanh làm bộ kinh ngạc: "Ai nha nha, người nào đó không phải nói thích lão Đại nhất sao, làm sao nhanh như vậy đã thay lòng."
khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Mặc Hòa hơi khựng lại, nhưng con ngươi khẽ đảo: "Người nào nói, lão Đại và Nhất Nhất tôi đều thích, Dừa Tử tôi cũng thích, chỉ là không thích Hồ ly."
Lâm Thanh nghe vậy thì đau lòng nhìn Sở Mặc Hòa: "Sở Hòa, cậu thật không có lương tâm, bình thường là anh đây đối xử với cậu tốt nhất."
Nhìn hai người Lâm Thanh và Sở Mặc Hòa đấu võ mồm, tâm tình Tần Nhất thoáng cái đã khôi phục mấy phần, cô vẫn không thể nào khống chế tốt được bản thân. Một khi dính đến Tần gia, tâm tình của cô vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Chắc hẳn bọn họ đều nhận ra, bằng không cũng sẽ không nghĩ cách như này để trêu đùa cô, khiến cô vui vẻ.
Có lẽ, những người này thật có thể khiến cô tìm lại được sự tự tin tín nhiệm người khác.
Bên cạnh bệnh viện Hồng Sơn có một khách sạn nhỏ, tuy quy mô không lớn nhưng lại thắng về sự sạch sẽ tao nhã.
Chỉ là bên trong cũng có không ít Zombie, đội nhóm Tần Nhất giải quyết xong toàn bộ thì trời đã tối hẳn.
Tần Nhất từ không gian lấy ra không ít rau dưa và các loại thịt tươi để chuẩn bị cho nồi lẩu buổi tối.
Nồi nước xương đậm đà sôi ùng ục, mùi thơm tỏa ra bốn phía, mọi người đều có thể ăn cay, Tần Nhất lại chuẩn bị thêm không ít nước tương.
Lâm Thanh chứng kiến một bàn xếp đầy thức ăn, thành thật cảm khái nói: "Sở Hòa nói không sai, Nhất Nhất thật sự là phúc bảo của chúng ta. Trước tận thế chúng ta cũng chưa được ăn qua thức ăn ngon như vậy."
Nghĩ tới trước đây bọn họ cũng là người có tiền, đều yêu mỹ thực, tự nhiên cũng nếm qua không ít mỹ thực đặc sắc các nơi. So với đồ Tần Nhất làm ăn ngon hơn cũng không phải không có, nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó, không khiến bọn họ thích như này.
Đỗ Nguyên vội vàng nhúng một miếng thịt dê, hạnh phúc đến mức hai mắt đều híp lại thành một đường thẳng: "Đúng vậy, nhưng nếu như có thêm rượu thì thật tốt."
Lẩu và rượu, đúng là tuyệt phối.
Đỗ Nguyên vừa dứt lời, mấy đôi mắt lấp lánh ánh sáng mong đợi lập tức rơi xuống người Tần Nhất, hay đúng hơn là mong chờ ở chiếc túi thần kỳ của Đôrêmon
Khóe miệng Tần Nhất giật một cái, nhưng quả thật cô có rượu. Chủ yếu là do rượu ở trong tận thế rất trân quý, trêи cơ bản là sẽ không nhìn thấy được bóng dáng của nó.
Tần Nhất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là từ trong không gian lấy ra vài chai rượu: "Uống mấy chai này thôi, không thể uống nhiều."
Ngược lại không phải cô keo kiệt, chỉ là cô không biết tửu lượng của đám người này, nếu như uống say có thể sẽ gặp phiền toái.