Chương 693: Ước định và phản bội (10)
Ngay cả A Sâm, cũng sững sờ tại chỗ.
Không chỉ là A Sâm hoài nghi, đến ngay cả mấy người Vương Ổn Ổn cũng hoài nghi, người trước mắt, vẫn là thiếu niên lãng gió tễ nguyệt kia ư?
"Đây, đây không phải Tiểu Thất." Trạch Ninh cau mày, gương mặt trắng nõn thanh tú cũng hơi nhăn lại, đây không phải Tiểu Thất của hắn, không phải.
Tần Nhất nghe được lời Trạch Ninh nói, ngoái nhìn cười một tiếng, cánh môi tiên diễm khẽ mở: "Tiểu Trạch Ninh, không nên nhận lầm nha, tôi là Tiểu Thất của cậu."
Chỉ có điều, là một loại hình thức khác mà thôi.
"Được rồi." Tần Nhất quay đầu nhìn về phía A Sâm, trong mắt là màu đỏ khoái ý khát máu: "Sói con, chúng ta tới vui vẻ một chút nào."
Tiếng Tần Nhất vừa dứt, Vương Ổn Ổn suýt chút dừng không vững, cô ấy che mặt nhìn Tần Nhất xinh đẹp vũ mị, trong mắt tràn đầy đồng tình.
Nam thần Công tử, cậu như vậy, Đế thiếu có biết không!
A Sâm ngao ô gào lên, rốt cuộc vẫn là thú tính chiếm nhiều hơn, A Sâm bây giờ chỉ muốn gϊếŧ Tần Nhất, hoàn toàn không bậm tâm tới dáng vẻ đã thay đổi của Tần Nhất nữa.
"Cưng không ngoan chút nào, vậy để chị đây tới chơi đùa với mi." Tần Nhất cười gằn, đầu ngón tay vung lên, từng luồng sấm sét rơi xuống.
Những tia sét màu tím thô chắc mang theo chớp giật đánh xuống, bên trong mắt sói của A Sâm rốt cuộc có phần sợ hãi.
Thú, đều e ngại sức mạnh của thiên nhiên, đặc biệt sợ sấm sét hơn.
Sấm sét, đại biểu cho sự tức giận của thiên nhiên, mà dã thú, kính sợ loại lực lượng này, ở trong mắt chúng, sấm sét đại biểu cho Thiên Phạt.
Thiên Phạt, là không thể tránh khỏi.
A Sâm ngao ngao kêu lên, tay với chân đã hoàn toàn biến thành móng vuốt, chân run run rẩy rẩy cong lưng khụy xuống, thành kính nhìn Tần Nhất bên trong sấm sét.
Điều này đại biểu sự thần phục, thần phục đối với tự nhiên.
A Sâm hiện tại đã không còn nhân tính, chỉ còn là một con sói thuần, nơi cổ họng nhẹ kêu ư ử, thận trọng nhìn Tần Nhất, mang theo lấy lòng cùng kính sợ.
Tần Nhất hài lòng híp đôi mắt sáng chói như bảo thạch, bàn tay trắng nõn xoa đầu Lang Thú. Lang Thú vui mừng, tru một tiếng liền tiếp tục cúi cái đầu sói to lớn của mình xuống, hai tai hơi run run, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.
"Ừ, đúng là bé ngoan." Tần Nhất mỉm cười.
Ý cười trong mắt Lang Thú càng lớn hơn, duỗi ra đầu lưỡi múp thịt liếʍ liếʍ góc áo Tần Nhất, thấy Tần Nhất không tức giận, cái đuôi vui vẻ vẫy vẫy liên tục.
Đúng là...vô cùng cay mắt.
Đây là tiếng lòng của đám người Vương Ổn Ổn, con sói mới nãy còn hung tàn ngút trời, giờ phút này lại dính người như chó trông nhà, thậm chí còn lật người lộ ra cái bụng tuyết trắng, muốn cho Tần Nhất vuốt ve.
Một màn này cũng trở thành lịch sử đen tối mà A Sâm vĩnh viễn không thể quên, ngày sau chỉ hận không thể bóp chết chính mình ngay lúc đó, còn bây giờ A Sâm vẫn là một con sói to dính người.
Tần Nhất tự nhiên cười tít mắt làm theo, rút đi lôi điện xung quanh, đồng thời điều này khiến trong lòng Lang Thú nhẹ nhàng thở ra, cũng càng thêm vui mừng.
Một trận đấu nảy lửa, lại vì một màn hài kịch như vậy mà kết thúc.
Tần Nhất bên này thu trận, Vân Hoán và tiến sĩ Lâm bên kia vẫn chưa phân thắng bại, hai người đánh từ trong phòng đánh ra bên ngoài, bây giờ lại đánh trở về.
Sắc mặt hai người đều không mấy đẹp mắt, nhưng thoạt nhìn vẫn là Vân Hoán tốt hơn một chút, còn tiến sĩ Lâm cánh môi đều đã trắng bệch.
Vân Hoán và tiến sĩ Lâm cùng dừng lại, liền phát hiện thi thể đầy đất, còn có một màn quỷ dị đằng kia, con sói trắng to lớn cọ lấy thiếu nữ tuyệt mỹ nũng nịu bán manh.
Đúng là, không đành lòng nhìn thẳng.
Ngay cả tiến sĩ Lâm ngày xưa lạnh nhạt như thế nào, giờ phút này cũng cảm thấy mất mặt, hận không thể làm như không quen biết con sói đang bán manh trên đất kia.
"A Sâm, qua đây." Tiến sĩ Lâm lạnh nhạt liếc nhìn Lang Thú một cái, lên tiếng gọi.