Chương 674: Ngươi, là ai? (3)
Vảy đầy người và cánh tay, Tần Nhất nhìn không ra là loại thú gì.
Nhược điểm của bán thú nhân ở đời trước đã được nghiên cứu ra. Thân là bán thú nhân, bọn hắn dù có nhân tính như thế nào, thì thực chất bên trong vẫn có một nửa thú huyết, mà nhược điểm của bọn hắn chính là nhược điểm tồn tại ở thú hình của bọn hắn.
Đáng tiếc là đến bây giờ cô vẫn chưa nhìn ra thú hình của tiến sĩ Lâm là gì.
Vân Hoán nhớ lại dáng vẻ của tiến sĩ Lâm, cũng không có bất kỳ manh mối nào: "Hắn hẳn là chưa hoàn toàn hóa thú, một người cẩn thận như vậy sẽ không để cho người khác biết nhược điểm của hắn."
Vân Hoán tuy có chút hiếu kỳ làm thế nào mà Tần Nhất biết được nhược điểm của bán thú nhân, nhưng anh không hỏi.
"Ừm, nhưng cẩn thận thế nào cũng sẽ có lúc lộ ra sơ hở."
Đề tài này Tần Nhất và Vân Hoán không tiếp tục thảo luận nữa, Tần Nhất đặt tất cả lực chú ý lên đại quân Zombie phía trước.
Tần Nhất gọi thanh đại đao của mình ra, hưng phấn không thôi vọt vào giữa đại quân Zombie, một đao một đầu Zombie.
Tốc độ và sức mạnh, chém gϊếŧ cùng máu tươi, khiến Tần Nhất cảm giác toàn thân mình đều đang sôi trào, quả nhiên, cô vẫn thích loại cuộc sống này.
Đại quân Zombie khiến cho người ta sợ hãi, Tần Nhất dùng không đến nửa giờ đã giải quyết hết, một người một đao, thi thể Zombie đầy đất, nhưng trên người Tần Nhất lại sạch sẽ, không giống như vừa mới trải qua một trận đại chiến chút nào.
"Ừm, tốc độ và sức mạnh đều tăng cao, Thất Thất, em lại tiến bộ không ít." Vân Hoán ôn nhu dùng khăn lau đi mồ hôi trên trán Tần Nhất, tán dương.
Nhưng anh không nói sai, một thời gian ngắn không gặp, Tần Nhất mạnh hơn rất nhiều.
Mắt phượng của Tần Nhất sáng trong như những vì sao trên trời, cô nắm chặt tay: "Ừ, em cũng cảm giác mình tinh tiến không ít."
Đợi khi Dư Mộng mò tới liền thấy Zombie chất đầy đất, và, thiếu niên đang thâm tình ôm hôn.
Đúng, không sai, cô không có nhìn nhầm, cái người đàn ông tên Vân Hoán kia đang quấn quýt dây dưa với Tần Nhất, không khí mập mờ tràn ngập, dù cho cô cách xa như vậy vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí nồng đậm kia.
Giống như là rượu đỏ, hương thuần nhưng lại say lòng người.
Nói thật, Dư Mộng cũng không phải chưa từng thấy qua những cặp tình nhân thân mật, thời buổi này ngay cả ở ngay trước mặt một đám người lăn ga giường đều có, càng không cần phải nói là ôm hôn.
Thế nhưng lại không có người nào cho cô cái loại cảm giác đỏ mặt tim đập này, ngọt ngào giữa bọn họ xa xa cũng có thể cảm giác được, thậm chí có chút ảnh hưởng tới cô.
Nhưng không thể không nói, hai người kia thật sự rất xứng đôi.
Dư Mộng đến, Tần Nhất và Vân Hoán đều cảm nhận được. Suy cho cùng thì da mặt Tần Nhất cũng không dày được như Vân Hoán, bắt đầu đẩy người đàn ông đang ôm chặt cô ra.
Trước đó cô còn vui vẻ vì mình tiến bộ không ít, ai ngờ người đàn ông này không nói hai lời liền đánh tới, nói dễ nghe là khen thưởng.
Vân Hoán cũng biết Tần Nhất da mặt mỏng, đổi vị trí, lấy lưng mình che Dư Mộng, hung hăng hôn thêm một cái mới bằng lòng buông ra.
Tần Nhất trừng mắt nhìn Vân Hoán, nhưng khuôn mặt nhỏ xinh xắn, mắt phượng ngập nước, nào có nửa điểm uy hϊếp.
Chỉ càng khiến Vân Hoán hận không thể giấu cô đi.
"Khụ khụ, à ờ, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, tôi hiểu được hiểu được, không cần thẹn thùng." Sợ Tần Nhất xấu hổ, Dư Mộng mở miệng trước, thay hai người giải vây.
Tần Nhất ho khan một tiếng, gương mặt trắng noãn nhiễm lên chút phấn hồng, giống như hoa đào nở rộ.
"Chị Dư Mộng, sao chị lại tới?"
Dư Mộng nghe vậy, lúc này mới nhớ tới mục đích mình qua đây: "Còn hỏi à, tôi nghe người khác nói cậu tới đây, liền biết cậu chưa từ bỏ suy nghĩ kia, liền vội vàng đuổi tới."
Edit by Thanh tỷ
Chương 675: Ngươi, là ai? (4)