Đêm đen khiến cô như hóa thân thành yêu tinh câu nhϊếp hồn người.
Cửa "lạch cạch" một tiếng mở ra, trong bóng tối, Tần Nhất nhìn thấy một đôi con ngươi đỏ như máu, rõ ràng là màu sắc yêu diễm mị hoặc đến cực điểm, nhưng bây giờ lại vô cùng thanh tịnh, thậm chí lấm tấm có chút ánh nước.
Tối om như vậy, thế nhưng thị lực biếи ŧɦái của Tần Nhất lại nhìn thấy rất rõ ràng sự ngạc nhiên mừng rỡ bên trong đôi mắt đỏ như máu của thiếu niên xinh đẹp trước mặt.
Tần Nhất cười khẽ: "Trạch Ninh, đã lâu không gặp."
Trước mắt, đúng là thiếu niên Zombie Trạch Ninh.
Cô còn nhớ ngày đó, sau khi tiến sĩ Lâm mang Vân Hiên đi, cô không vội vã rời khỏi đó, cô đang đợi người, không, chính xác mà nói thì đang đợi một con Zombie, thiếu niên Zombie Trạch Ninh.
Đáng tiếc, cô không đợi được.
Đối với thiếu niên Zombie, Tần Nhất rất có thiện cảm. Sạch sẽ, rất khó tưởng tượng một con Zombie sẽ có được khí chất như vậy.
Nhưng thiếu niên Zombie này thật sự sạch sẽ, thuần túy.
"Tiểu Thất." Trạch Ninh nở nụ cười, mắt mèo cong cong: "Thật sự là cậu, lúc ấy tôi còn tưởng rằng mình nhìn nhầm cơ."
Đối với chuyện Tần Nhất là nhân loại, ngay từ đầu Trạch Ninh cũng rất xoắn xuýt. Hắn biết nhân loại và Zombie giống như là kẻ thù cũ, nhưng hắn cuối cùng vẫn nhịn không được tin tưởng lòng mình, thiếu niên nhân loại trước mắt, là thật tâm đối xử tốt với hắn.
Cậu chưa từng tổn thương hắn, thậm chí còn bảo vệ hắn, hắn cảm thấy thật ấm áp.
Rất kỳ quái, rõ ràng hắn không cảm nhận được bất kỳ nhiệt độ nào, thế nhưng đi theo bên người cậu, hắn lại có một loại cảm giác đặc biệt, hắn không nói được nên lời đó là cái gì, nhưng ngoài ý muốn lại rất thích cảm giác ấy.
Hơn nữa, hắn mù mặt, nhưng lại nhớ rõ gương mặt của cậu, nhất là đôi mắt phượng rực rỡ kia.
"Cậu không có nhìn nhầm, đúng là tôi, tại sao cậu lại ở chỗ này, chỉ có một mình cậu ư?" Tần Nhất lên tiếng hỏi.
Trạch Ninh kéo Tần Nhất vào nhà, Tần Nhất từ bên trong không gian lục tìm ra một cái đèn bàn, nháy mắt, phòng liền sáng trưng.
Căn nhà nho nhỏ nhưng được quét dọn rất sạch sẽ.
Trạch Ninh lôi kéo Tần Nhất ngồi xuống, sau đó mới trả lời vấn đề: "Một mình tôi đến đây, thật ra tôi vốn là tới tìm cậu, kết quả không biết đường, đi sai hướng."
Nói đến đây, Trạch Ninh vô cùng đáng thương nhìn Tần Nhất: "Trước đó tôi với Thanh Tuyệt trở lại lãnh địa của hắn, nói cho Zombie Vương khác quỷ kế của tiến sĩ Lâm. Zombie Vương khác phái ra không ít người cho Thanh Tuyệt và tôi. Kết quả lúc bọn tôi quay trở lại thành phố Z, tiến sĩ Lâm đã biến mất không thấy, ngay cả đám Zombie kia của Thanh Tuyệt cũng biến mất theo."
"Nhưng tôi nhớ lời hứa của mình với cậu, không cùng Thanh Tuyệt trở về, mà đi tìm cậu."
Tần Nhất nhướn mày: "Cậu biết tôi ở đâu?"
Trạch Ninh lườm Tần Nhất một cái, mắt mèo chớp chớp: "Không biết."
Tần Nhất đỡ trán, quả nhiên là thế.
"Cậu á..." Tần Nhất bất đắc dĩ nhìn Trạch Ninh, cứ cảm giác mình giống như là một bà mẹ vậy.
"Tiểu Thất, bụng tôi đói rồi." Trạch Ninh sờ bụng mình, mắt mèo tròn xoe đỏ tươi nhìn chằm chằm Tần Nhất, giống như mèo con đòi ăn.
Tần Nhất hiện tại thật sự có cảm giác như mình đang nuôi con trai. Cô từ trong không gian lấy ra mấy con gà, sau đó đưa cho Trạch Ninh: "Ăn đi, không đủ nói tôi đưa thêm."
Hai mắt Trạch Ninh sáng lên, lập tức ô ô nghẹn ngào, thật sự rất giống mèo. Từng ở chung với Trạch Ninh nên Tần Nhất biết, đây là hắn đang làm nũng cô.
Tần Nhất cố ý chọn những con gà trông thật mập mạp, liên tiếp lấy ra vài con, sau khi Trạch Ninh ăn xong vẫn cảm thấy có chút chưa đã nghiền, thế nhưng hắn cũng không tiếp tục đòi ăn nữa.
Thỏa mãn liếm liếm đầu lưỡi, thiếu niên Zombie vui vẻ híp híp mắt: "Tiểu Thất, cậu đối với tôi thật tốt."