"Sở Hòa, cũng không phải chị cố ý, chỉ là chị sợ hãi mà thôi, sợ mẹ sẽ đưa chị đi. Sau đó, không biết tại sao Vân Nam lại biết chuyện này, hắn ta uy hϊếp chị. Chị không muốn tách ra khỏi mọi người mới đáp ứng hắn ta. Sở Hòa, A Hoán, là tôi có nỗi khổ tâm, tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như này. Tôi biết sai rồi, các anh không thể tha cho tôi một lần ư?"
Sở Sở nghẹn ngào khóc lên, lê hoa đái vũ, khẽ cắn cánh môi, cố gắng bày ra một mặt tốt nhất của mình cho Vân Hoán và Sở Mặc Hòa nhìn.
Thế nhưng cô ta lại quên mất, bản thân bây giờ có bao nhiêu bẩn thỉu, chỗ nào còn có nửa phần xinh đẹp như xưa.
Tần Nhất trông mà cay cả con mắt, hơn nữa, nhìn bộ dạng này của cô ta, nào có dáng vẻ ăn năn thật lòng.
Luôn miệng nói có nỗi khổ tâm, thế nhưng Tần Nhất lại không có nửa phần thương hại cô ta. Gϊếŧ người vốn đã là sai lầm, sau đó vì không để cho tội ác của mình bại lộ, còn vươn bàn tay xấu xa tới chỗ Vân Hiên vô tội.
Tần Nhất đơn giản không dám nghĩ, Sở Sở làm ra những chuyện như thế, cảm giác khi đối mặt Vân Hoán, thậm chí là nhiều năm như vậy, cô ta đều không có nửa phần áy náy.
"Câm miệng, cô có tư cách gì gọi mẹ, cô căn bản cũng không xứng! Sở Sở, cô là người phụ nữ ích kỷ, cái gì mà vì lão Đại và tôi, cô chính là vì bản thân mình! Sở Mặc Hòa tôi là mắt bị mù mới có thể nhiều năm như vậy coi kẻ thù gϊếŧ mẹ như là người nhân." Cảm xúc của Sở Mặc Hòa kích động, trên người tràn đầy sát khí.
Loại cảm giác này, Sở Sở đương nhiên không xa lạ gì. Mặc dù trước đấy cô ta là nữ sinh duy nhất trong tiểu đội Vân Hoán, đám người Vân Hoán luôn luôn chiếu cố cô ta, cô ta không phải tham gia qua chuyện lớn gì, nhưng thế nào thì cũng đã thấy một hai, cũng biết Sở Mặc Hòa là thật sự động sát tâm với cô ta.
"Sở Hòa..." Sở Sở tỏ ra đáng thương nhìn Sở Mặc Hòa, đáy mắt hiện lên từng tia đau lòng cùng hối hận.
Thế nhưng Tần Nhất rõ ràng thấy được tức giận cùng oán hận lóe lên một cái rồi biến mất trong mắt cô ta.
"Đừng gọi tôi, cô không xứng!" Sở Mặc Hòa đỏ mắt, giống như dã thú nổi giận, bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới cắn xé Sở Sở.
"Sở Hòa, kiềm chế cảm xúc." Mày kiếm của Vân Hoán nhíu lại, gương mặt trắng mịn lộ ra góc cạnh lãnh tuấn.
Hiện tại cảm xúc của Sở Hòa không thích hợp kích động quá lớn.
Cũng may Sở Mặc Hòa vẫn nghe lọt lời Vân Hoán nói, từ từ tỉnh táo lại.
"Sở Sở, nói nhiều cũng vô ích, hôm nay tôi đến tiễn cô lên đường." Sở Mặc Hòa khôi phục tỉnh táo, chỉ là sắc mặt càng ngày càng không dễ nhìn, giữa mi mắt là lệ khí thật sâu.
Lúc trước anh không động tới cô ta là vì biết lão Đại muốn giữ cô ta lại để Tần Nhất tự mình báo thù, mấy năm qua, cô ta là cái gai trong lòng anh.
Sự tồn tại của cô ta không giờ khắc nào không nói cho anh ta biết, anh ta ngu xuẩn cơ nào, nhận tặc làm chị.
"Được, được lắm, đúng là em trai tốt của tao. Tao đối với mày tốt như vậy, không nghĩ tới lại nuôi ra bạch nhãn lang, đã vậy còn giúp người ngoài chết tao." Sở Sở thấy Sở Mặc Hòa ác tâm như vậy, cô ta cũng không thèm ngụy trang nữa.
"Bọn mày gϊếŧ tao đi, gϊếŧ tao rồi, thằng oắt con và bà già kia cũng không thể sống lại. Tao có lỗi gì, là bà già kia nói muốn giúp tao tìm cha mẹ! Hừ, nói thật dễ nghe, còn không phải là muốn biết con gái ruột của mình lưu lạc xó nào, muốn vứt bỏ tao! Cho nên, tao đã gϊếŧ bà ta, tao có lỗi gì chứ."
"Còn có thằng oắt con Vân Hiên kia cũng thế, dựa vào cái gì mà không thích tao? Tao dỗ dành lấy lòng nó như vậy, thế mà nó không thèm để ý tới tao, đáng đời bị Vân Nam hại chết. Còn có mày, Sở Mặc Hòa, mày làm được cái gì? Cả ngày chỉ khóc tu tu đi theo phía sau tao, chả được cái tích sự gì, còn muốn tao bảo vệ mày. Cuối cùng thì sao, còn không phải là một tên ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa, muốn gϊếŧ chết tao à!"