Quả nhiên, lời Lâm Bạch vừa dứt, Trần Á Bình liền thấy một người từ trên cầu thang lộc cộc lộc cộc lăn xuống.
"Lão Đại, tôi sai rồi, tôi không thấy gì cả!" Lâm Thanh vừa đứng dậy, chưa kịp kêu rên vết thương của mình, vội vàng hướng lên tầng xin lỗi.
Thanh âm gào to không thua kém tiếng sư tử Hà Đông, chỉ sợ người trên tầng nghe không được.
Trần Á Bình rốt cuộc cũng là người từng trải, nhìn dáng vẻ sợ hãi của ông chồng nhà mình, lập tức đoán được tình cảnh trên tầng.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú bị làm cho bầm dập của Lâm Thanh, Trần Á Bình không có chút đau lòng nào, ngược lại còn cười trên nỗi đau của người khác.
Đáng đời, ai bảo anh đi quấy rầy người ta.
Trần Á Bình giờ phút này hoàn toàn quên mất, mình ở nhà vừa nghe thấy tin tức Tần Nhất trở về, lập tức bảo Lâm Thanh tới xem tình hình.
Vương Ổn Ổn bị Lâm Thanh chọc cười, ánh mắt lại không tự chủ được liếc nhìn Lâm Bạch. Cô chợt phát hiện mặc dù Lâm Bạch cũng đang cười, cười giống như trước đây, thế nhưng cô lại thấy được đắng chát cùng ái mộ nhàn nhạt dưới đáy mắt anh.
Đúng vậy, ái mộ, ánh mắt đó cô rất quen thuộc. Bởi vì cô thường xuyên nhìn thấy bản thân có ánh mắt giống vậy ở trong gương.
Trong lòng Vương Ổn Ổn chấn động, chẳng lẽ, người Lâm Bạch yêu là...
Vương Ổn Ổn không thể tin được, lúc cô nhìn lại lần nữa, phát hiện trong mắt Lâm Bạch là một mảnh ôn nhu, nơi nào còn có nửa phần ái mộ.
Phát hiện ánh mắt của Vương Ổn Ổn đang nhìn mình, Lâm Bạch quay sang cười nhẹ với cô một cái, ôn nhuận như nước.
Vương Ổn Ổn thu hồi ánh mắt, nhưng vành tai trắng nõn mượt mà lại nhiễm lên màu phấn hồng.
Hẳn là do cô nhìn nhầm rồi, Lâm Bạch sao có khả năng yêu người kia cơ chứ.
Vân Hoán trên tầng sắc mặt đen như đít nồi, nghe thấy tiếng khóc chẳng kém quỷ khóc sói gào của Lâm Thanh, gân xanh trên trán nhô lên.
Tần Nhất bình tĩnh ngồi dậy, sau đó cầm lấy chiếc nhẫn bị Vân Hoán tháo ra đeo lên tay. Trong nháy mắt, dáng người có lồi có lõm bị giấu đi, nữ thần mỹ mạo lại lần nữa biến thành thiếu niên đẹp trai ngời ngời.
Du͙ƈ vọиɠ bên trong đôi mắt đào hoa của Vân Hoán còn chưa biến mất, tiểu Vân Hoán phía dưới còn đang ngẩng cao đầu, anh bây giờ hận không thể nện chết con hàng dưới tầng kia.
"Không phải lỗi của anh ấy, ai bảo anh không khóa cửa." Tần Nhất thản nhiên nhìn Vân Hoán, nhưng mắt phượng mê ly, cánh môi bởi vì hôn mà trở nên mọng nước tiên diễm, Vân Hoán nhìn mà ánh mắt tối sầm lại.
Vân Hoán cảm thấy mình rất vô tội, tình hình lúc đó sao anh có thể phân tâm để ý cửa với chả cửa cái gì. Đây là lần thứ hai rồi, lần sau anh nhất định phải đổi khóa cửa, xem bọn họ tiến vào kiểu gì, hừ.
Tần Nhất tùy ý mặc lên người một chiếc áo sơ mi trắng, vừa vặn che khuất mông của cô, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn.
Tần Nhất xuống giường, còn chưa đứng vững đã bị Vân Hoán kéo lấy, lập tức ngã ngồi trong ngực anh. Đôi mắt đào hoa đầy lửa nóng, hận không thể đem tiểu yêu tinh trong ngực nuốt luôn.
Tần Nhất nhíu nhíu mày, đưa tay đẩy Vân Hoán: "Đừng, mọi người đang đợi ở dưới tầng đấy."
Vân Hoán thở dài: "Thất Thất, chúng ta mau chóng kết hôn, có được không?"
Anh thật sự đợi không được nữa, còn tiếp tục như thế, anh sẽ bị kìm nén đến chết mất.
"Em lại không có nói không đồng ý, em sớm chuẩn bị xong rồi, sính lễ cũng đã có sẵn." Tần Nhất túm mái tóc dài của mình lên.
Vân Hoán rất tự giác tìm lược, giúp Tần Nhất buộc tóc.
"Được, đồ cưới của anh cũng đã sớm chuẩn bị xong." Hai mắt Vân Hoán sáng lấp lánh.
Tần Nhất đồng ý khiến tâm tình hỏng bét của Vân Hoán tốt hơn nhiều, đến mức lúc nhìn thấy Lâm Thanh, mặc dù sắc mặt lãnh đạm, nhưng tốt xấu gì cũng không có tiếp tục so đo với anh ta.
Trần Á Bình lại không quản được nhiều như vậy, vừa thấy Tần Nhất liền hận không thể nhào tới, nhưng rốt cuộc nghĩ tới mình vẫn là một người phụ nữ có thai, không có nhào lên.