Không có ai biết căn cứ Đế Đô ở đâu.
Khóe miệng Tần Nhất giật giật, ai có thể nghĩ tới, căn cứ Đế Đô sẽ ở Nguyệt Kiến Sơn.
"Một lần tình cờ phát hiện được." Vân Hoán cũng không trả lời thẳng.
Nhưng nơi này đúng là anh trong lúc vô tình phát hiện ra, khi đó Tần Nhất vừa mới xảy ra chuyện*, anh mang cô đặt ở Tuyết Sơn, sau đó cùng đám Lâm Bạch ra ngoài xông xáo.
(*Lúc Tần Nhất rơi vào trạng thái hôn mê sâu rồi đến đại lục Tinh Thần)
Có một lần vì một viên tinh hạch cấp sáu mà bị người đuổi gϊếŧ, lúc đó Vân Hoán muốn dùng viên tinh hạch này điều dưỡng thân thể cho Tần Nhất.
Vì viên tinh hạch này, Vân Hoán suýt chút nữa mất mạng. Ai bảo nó là viên tinh hạch cấp sáu chứ, khiến cho bao nhiêu người vì nó mà đỏ mắt. Cho nên Vân Hoán còn chưa cầm nó đến được chỗ Tần Nhất, đã bắt đầu bị người điên cuồng đuổi gϊếŧ.
Cuối cùng, Vân Hoán bị dồn ép chỉ có thể trốn đến Nguyệt Kiến Sơn, sau đó trong lúc vô tình phát hiện địa phương đặc biệt này. Bên trong Nguyệt Kiến Sơn và bên ngoài của nó là hai dáng vẻ hoàn toàn khác biệt, như chốn bồng lai, cuối cùng Vân Hoán quyết định dừng chân ở Nguyệt Kiến Sơn, thành lập căn cứ.
Nói thì đơn giản, nhưng khó khăn vất vả cùng nước mắt trong đó, có bao nhiêu người biết. Vân Hoán không muốn nói cho Tần Nhất, không muốn khiến cô lo lắng.
Tần Nhất cũng chỉ là hỏi một chút, Vân Hoán không nói, cô cũng không giận.
Cánh rừng rậm này rất lớn, Tần Nhất cẩn thận đi theo sau Vân Hoán.
Suy nghĩ trong đầu Tần Nhất bay xa, cũng không biết trong này có Zombie và thú biến dị hay không, đống tinh hạch và thú hạch cuối cùng lúc rời đi cô đều đã để lại cho Tôn Chỉ Lan, hiện tại trong tay một chút hàng tồn cũng không có.
Đã thế trong không gian của cô còn có ba tên Đại Vị Vương*, mặc dù một trong số đó đang ngủ say, thế nhưng Tần Nhất biết, tiểu gia hỏa này vừa tỉnh dậy, tinh hạch khẳng định không thể thiếu được.
(*Đại Vị Vương: dạ dày lớn = ăn nhiều =))))
Vân Hoán nhìn vẻ mặt tính toán chi li của Tần Nhất, buồn cười xoa xoa đầu cô: "Trong này không có Zombie hay bán thú nhân, nơi này trước kia cũng không có người ở, sao có thể có Zombie với bán thú nhân được, nhưng thú biến dị ngược lại có một ít."
Con ngươi lúc đầu có chút ảm đạm của Tần Nhất, nghe thấy ít ra vẫn có thú biến dị thì lập tức sáng lên.
Song, Vân Hoán nhìn Tần Nhất một lúc, lại tiếp tục mở miệng nói: "Anh bảo đảm, khi em thấy bọn nó rồi sẽ không muốn gϊếŧ bọn nó nữa đâu."
Tần Nhất không hiểu, Vân Hoán thế nào cũng không chịu nói, chỉ bảo đến lúc đó cô sẽ biết.
Tần Nhất không vui tặng cho Vân Hoán một cái lườm nguýt.
Xuyên qua rừng rậm, một tòa thành tinh xảo hiện ra trước mắt Tần Nhất, hùng vĩ xinh đẹp, quan trọng nhất vẫn là nó màu xanh lá, vừa vặn có thể hoàn mỹ ẩn giấu đằng sau rừng rậm.
Ánh mắt Tần Nhất lóe lên từng tia kinh diễm, cô còn chưa kịp cảm khái đã nghe thấy âm thanh kích động vang lên.
"Căn cứ trưởng trở về rồi, Căn cứ trưởng trở về rồi."
Chớp mắt, Tần Nhất liền phát hiện trước mắt cô nhiều thêm hai thanh niên.
Một người mi mục thanh tú, toét miệng cười vui vẻ, một người tuy rằng trong mắt vô cùng kích động, nhưng trên mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh.
"Căn cứ trưởng, rốt cuộc anh cũng về rồi." Đổng Bằng vừa cười khúc khích, vừa xoa đầu mình.
"Căn cứ trưởng, mừng anh trở về." Sắc mặt Triển Phi nhàn nhạt không đổi, đương nhiên nếu như không chú ý tới con ngươi sáng lấp lánh kia của cậu ta, thì còn có mấy phần sức thuyết phục.
"Ừ, tôi trở về rồi, thế nào, các cậu gần đây khỏe không?" Vân Hoán mặc dù không có nồng nhiệt, nhưng Tần Nhất lại phát hiện vầng trán của anh đã nhu hòa hơn rất nhiều.
Chỉ có đối với người thân cận, anh mới buông lỏng như vậy.
"Khỏe khỏe, chúng em đều khỏe, đám anh Bạch cũng rất khỏe." Đổng Bằng mặt mày hớn hở nói chuyện với Vân Hoán.
"Căn cứ trưởng, anh bạn này là...?" Đổng Bằng chỉ lo vui mừng mà không để ý còn có người khác đi cùng Vân Hoán, nhưng Triển Phi lại chú ý tới.
Từ cái nhìn đầu tiên đã bị kinh diễm, là một thiếu niên chung linh dục tú*.
(*đất thiêng nảy sinh hiền tài, chỉ môi trường tốt đẹp sẽ sinh ra những nhân vật ưu tú.)
Tần Nhất hiện tại vẫn giả nam, nhưng dù sao cô vẫn là nữ sinh, khi giả nam khó tránh khỏi so với tuổi thật thì trông nhỏ hơn một chút.
Thoạt nhìn, tựa như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.