"Nam thần Đế thiếu, xin chào." Đặng Bảo Bình cười hì hì chào hỏi với Vân Hoán.
Công tử và Đế thiếu đều là nam thần trong lòng cô, quỳ liếm giá trị nhan sắc.
"Ừm, xin chào." Vân Hoán hơi gật đầu chào hỏi.
Trước mặt Tần Nhất, Vân Hoán luôn rất dịu dàng, nên đối với bạn bè của cô, anh cũng tỏ ra sự ôn hòa khó có được.
Vân Hoán không để ý tới Mộc Hiên Nhiên, điều này khiến Mộc Hiên Nhiên có chút không thoải mái.
Tần Nhất nhìn Vân Hoán xin lỗi, cô cũng không biết tại sao mỗi lần Mộc Hiên Nhiên đều trở nên khó ở khi gặp Vân Hoán, luôn muốn tìm Vân Hoán chọc phiền phức.
Vân Hoán thấy được ý xin lỗi và không nỡ trong mắt Tần Nhất, anh khẽ cười ôn hòa, xoa xoa đầu Tần Nhất, biểu thị không sao, anh không thèm để ý.
Ở nơi Tần Nhất không thấy được, con ngươi của Vân Hoán bỗng nhiên sẫm hơn, khóe miệng mơ hồ nhếch lên.
Nhóm người còn chưa kịp vào nhà ngồi, liền có người chạy đến tìm Tần Nhất: "Công tử, Công tử, Zombie lại tới."
Khóe miệng Tần Nhất giật giật, có chút cạn lời, tiến sĩ Lâm quả nhiên là rất khó chơi.
"Đi thôi, đưa cậu đi xem tận nơi." Tần Nhất nói với Mộc Hiên Nhiên.
Đợi đến khi Tần Nhất đi tới cổng thành, chợt phát hiện có gì đó không đúng. Hôm nay người dẫn đầu là A Sâm, trước đó đều là bán thú nhân tên Hoa Thất.
Tần Nhất liếc mắt nhìn sang Mộc Hiên Nhiên bên cạnh, quả nhiên vẻ mặt đã thay đổi.
A Sâm cũng nhìn thấy Mộc Hiên Nhiên, trong con ngươi hiện ra từng tia mừng rỡ, sau đó cung kính cúi đầu: "Hiên thiếu gia, tiến sĩ rất nhớ cậu."
Mắt phượng của Mộc Hiên Nhiên trở nên ảm đạm: "Không có khả năng, A Sâm, nói cho tôi biết người công thành không phải anh trai, anh nói cho tôi đi!"
Trong giọng của Mộc Hiên Nhiên lộ ra ý lạnh, trong con ngươi cũng bừng lên ánh lửa đang thiêu đốt.
Chuyện này khiến cậu ta phải tin tưởng thế nào đây, anh trai trong lòng cậu ta là người rất hoàn mỹ, bỗng nhiên có một ngày lại biến thành kẻ phản bội người người căm hận, cậu ta làm sao có thể tiếp nhận được.
"Thiếu gia, cậu không thể chỉ nghe lời nói một bên của những người này. Tiến sĩ là người như thế nào, cậu không biết sao? Tiến sĩ đối xử với cậu tốt bao nhiêu, cậu không cảm nhận được ư? Hiện tại, vì một người phụ nữ, mà cậu không tin tiến sĩ?" A Sâm hơi có chút thất vọng, mơ hồ xen lẫn tức giận.
Tiến sĩ vì Hiên thiếu gia bỏ ra bao nhiêu, thậm chí còn không khống chế nổi hóa thú. Thế nhưng bây giờ thì sao, Hiên thiếu gia lại vì một người phụ nữ mà không tin tiến sĩ, trong lòng sinh ra sự xa cách với tiến sĩ.
"Khụ khụ, A Sâm, nhiều lời quá rồi." Giọng nói thanh nhuận vang lên, nhưng đi cùng với nó là một trận ho khan.
"Tiến sĩ." A Sâm cung kính cúi đầu.
Tiến sĩ Lâm từ đằng sau Zombie đi ra, nói như thế nào đây, mấy ngày không thấy, tiến sĩ Lâm càng lúc càng ốm đi, khí sắc cũng không tốt, sắc mặt hơi vàng, hai gò má có phần lõm xuống.
Áo khoác blouse trắng mặc trên người hắn giờ có hơi rộng, nhưng giữa hàng lông mày vẫn toát ra nét ôn hòa như cũ, tuấn lãng thanh tú, nhã nhặn nội liễm, liếc mắt nhìn qua giống như là thư sinh ôn văn nho nhã.
"Anh trai?" Chân Mộc Hiên Nhiên không động đậy được, nội tâm của cậu ta đang vô cùng xoắn xuýt, đau đớn.
Một bên là anh trai cậu ta yêu quý nhất, một bên lại là nhân loại.
Không có ai biết khi cậu ta nhìn thấy tiến sĩ Lâm đi ra từ phía sau đám Zombie và bán thú nhân, trái tim khó chịu dường nào.
Tại sao, tại sao anh trai lại muốn liên hợp với Zombie công thành, rốt cuộc là tại sao?
"Khụ khụ, Hiên Nhiên, anh biết em khó mà tiếp nhận, nhưng đây là sứ mệnh của chúng ta. Chúng ta phải vì đồng loại của mình giành được một chỗ đứng." Ánh mắt tiến sĩ Lâm nhìn Mộc Hiên Nhiên vẫn ôn hòa như trước, trong con ngươi là tình cảm che dấu thật sâu.
"Đồng loại của chúng ta?" Đồng loại của bọn hắn không phải nhân loại sao?
Giữa hai đầu lông mày Tần Nhất ngưng tụ sương lạnh, ánh mắt nhìn tiến sĩ Lâm đã lạnh đến không thể lạnh hơn: "Ý ngươi nói, Mộc Hiên Nhiên cũng là bán thú nhân?"