Tinh hạch trên người cậu ta có không ít, thế là mấy ngày nay đều ở trong quán rượu. Mấy năm qua có người phát hiện ra một loại thực vật biến dị có thể ủ ra rượu, mặc dù rượu uống không được ngon như thời trước tận thế, nhưng cũng xem như không tệ.
Mộc Hiên Nhiên trong mấy ngày qua trên cơ bản đều là tỉnh lại uống, uống say rồi lại ngủ, hoàn toàn không biết một chút gì chuyện xảy ra bên ngoài. Mãi cho đến tối ngày hôm trước, toàn bộ tinh hạch trên người đã tiêu hết, bị người đuổi ra khỏi quán.
Hiện tại nghe thấy Tần Nhất hỏi như vậy, Mộc Hiên Nhiên mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nói thật cho Tần Nhất: "Là anh trai tôi."
Thật ra Mộc Hiên Nhiên đối với người anh trai này cũng không hiểu nhiều lắm, cậu ta khi còn bé bởi vì bị bệnh mà rơi vào hôn mê một khoảng thời gian dài, đến mấy năm trước mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thì ký ức gì cũng không có.
Tuy cậu ta luôn cảm thấy anh trai đối xử với mình có chút là lạ, nhưng quả thật bình thường anh ấy rất tốt với cậu ta.
Đôi mày thanh tú của Tần Nhất cau lại, anh trai?
Cô chưa từng nghe nói tiến sĩ Lâm có em trai, đời trước không có, làm sao đời này lại xuất hiện một người?
Hơn nữa, nhìn bộ dạng kia của tiến sĩ Lâm, có chỗ nào là coi Mộc Hiên Nhiên như em trai, rõ ràng là hắn yêu Mộc Hiên Nhiên.
Tuy rằng cả hai đều là đàn ông.
"Anh trai ruột?" Tần Nhất lại hỏi.
"Ừ, đương nhiên là anh trai ruột." Mộc Hiên Nhiên liếc mắt nhìn Tần Nhất: "Đừng thấy anh trai tôi họ Lâm, tôi họ Mộc, thì nói hai người chúng tôi không phải anh em tốt."
Hàng lông mày của Tần Nhất càng nhíu nhặt hơn, đây tính là cái gì? Anh em ruột?
Đặng Bảo Bình tuổi còn nhỏ, đang ở độ tuổi chưa biết cách giữ được bình tĩnh nhất, hiện tại em trai của kẻ thù chung của căn cứ đang ở trước mắt cô ấy, cô ấy sao có thể nhịn được.
Mặc dù, cô khá yêu thích người thanh niên này.
Đặng Bảo Bình bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt khó coi, trên gương mặt tròn tròn bày ra dáng vẻ lạnh lẽo, trong mắt là lửa giận bốc cháy ngùn ngụt: "Anh đi ra ngoài cho tôi, nhà tôi không chào đón anh."
Giọng nói mềm mại hoàn toàn trở nên lạnh lẽo.
"Bảo Nhi, đừng như vậy, bình tĩnh một chút." Tuy sắc mặt của Dương Tình Thiên cũng không tốt lắm, nhưng cô ấy vẫn giữ được sự tỉnh táo, lên tiếng khuyên Đặng Bảo Bình.
"Cô làm sao vậy?" Mộc Hiên Nhiên thấy khó hiểu, đây là làm sao, cậu ta còn nhớ lúc mình vừa tỉnh dậy, nhóc con này còn bày ra vẻ mặt mê trai nhìn chằm chằm mình, mãi cho đến vừa rồi cũng vẫn là vẻ mặt hoa si, sao đột nhiên lại tức giận rồi?
Cẩn thận quan sát, Mộc Hiên Nhiên phát hiện, sắc mặt mấy người ở đây cũng không quá tốt, ngay cả Tần Nhất, ánh mắt cũng có chút lạnh lùng.
Phải biết, tuy Tần Nhất luôn không cho cậu ta sắc mặt tốt, nhưng ít nhất ánh mắt vẫn khá ôn hòa, chưa từng lạnh lùng như này.
Mộc Hiên Nhiên triệt để lấy lại tinh thần từ trong cảm xúc vui vẻ khi nhìn thấy Tần Nhất.
"Rốt cuộc là làm sao?" Mộc Hiên Nhiên bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.
"Làm sao? Hừ, sớm biết anh là em trai của tên tiến sĩ biếи ŧɦái kia, tôi đã không cứu anh về, để anh chết rét ở đầu đường cho rồi." Đôi mắt hạnh của Đặng Bảo Bình hồng hồng, dáng vẻ như muốn khóc nấc lên.
"Cô có ý gì?" Mộc Hiên Nhiên cũng không vui vẻ gì, mắt phượng nguy hiểm híp lại, tiến sĩ biếи ŧɦái là nói người nào, kia là anh trai cậu ta!
Ánh mắt Tần Nhất dịu xuống nhìn Đặng Bảo Bình, kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh mình, giọng điệu ôn hòa giống như là gió ba tháng: "Bảo Nhi, đừng như vậy, cậu ta cũng không biết chuyện."
Nha đầu ngốc, cô nhìn ra nha đầu này có chút xuân tâm manh động rồi.
"Không biết thì thế nào, nó cũng không thay đổi được chuyện anh ta là em trai của tên tiến sĩ biếи ŧɦái kia." Đặng Bảo Bình tức giận nói.
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại có chút đau xót nhàn nhạt, Đặng Bảo Bình cô khó khăn lắm mới thích một người, không nghĩ tới lại là địch nhân.