Thịt kho tàu thơm ngào ngạt, cà tím ngư hương, canh sườn ninh ngô..., đều là món Tần Nhất thích ăn.
Ba người Tần Miễn đều đã ăn trước, hiện tại chỉ còn Tần Nhất Vân Hoán và Tần Hàn Vũ.
Tần Hàn Vũ nhanh tay đoạt thìa múc canh trước Vân Hoán, múc cho Tần Nhất một bát canh, mắt phượng hơi cong, có chút đắc ý liếc Vân Hoán: "Bảo Bảo, uống canh trước cho ấm bụng."
Vân Hoán cũng không giận, người anh vợ này của anh vẫn luôn thích tranh giành tình cảm của tiểu gia hỏa với anh. Chẳng lẽ anh vợ không biết người Thất Thất yêu nhất là Vân Hoán anh hay sao, hừ.
Tần Nhất quả thực cũng đói bụng nên không từ chối, nhanh chóng cơm nước xong xuôi. Tuy có chút gấp, nhưng trong cái phất tay nhấc chân vẫn mang theo sự ưu nhã.
"Vân Hoán, em đi tìm Bảo Nhi một chút, cô ấy nói có chuyện tìm em."
Vân Hoán xoa đầu tiểu gia hỏa: "Đi đi."
Tần Nhất nhẹ gật đầu, nói tạm biệt với Tần Hàn Vũ, sau đó đi tìm Đặng Bảo Bình.
Đặng Bảo Bình chỉ có một người, hiện tại cô ấy đang ở chung một chỗ với Dương Tình Thiên và Cốc Tiệp, ba phòng ngủ một phòng khách, đủ cho ba người các cô ấy ở.
Tần Nhất đi ra cổng Tần gia, nhà Đặng Bảo Bình ở khu dân cư bình thường, Tần Nhất muốn đi đến đó cũng may không phải rất xa.
Đi trên đường phố, Tần Nhất rõ ràng cảm giác được có điều gì đó không đúng. Ánh mắt của một số người trong căn cứ nhìn cô có chút không thân thiện, chuyện này có chút kỳ quái.
Mấy ngày nay Tần Nhất ở chung với bọn họ, quan hệ hai bên tuy không thể nói là tốt, nhưng cũng không coi là tệ.
Nhưng hôm nay Tần Nhất cứ cảm thấy ánh mắt một vài người cứ là lạ, bên trong xen lẫn từng tia oán hận cùng sợ hãi.
Oán hận? Tại sao bọn họ phải hận cô?
Rất nhanh, Tần Nhất đã biết được nguyên nhân.
Hạ Thiên Vũ đang liếc mắt nhìn chằm chằm Tần Nhất, rõ ràng nữ sinh có khuôn mặt rất xinh đẹp, thế nhưng bởi vì sự ngang ngược toát ra từ giữa hai đầu lông mày, đã phá hủy phần xinh xắn này.
"Hừ, đều do mày hại căn cứ bọn tao, mày là đồ sao chổi."
Hạ Thiên Vũ vênh mặt, dùng lỗ mũi nhìn người.
Tần Nhất lành lạnh nhìn cô ta một cái: "Cô gái, cô không biết động tác này của cô rất xấu sao, có thời gian thì đi cắt tỉa lại lông mũi chút đi."
"Mày." Hạ Thiên Vũ không nghĩ tới Tần Nhất sẽ nói mấy lời như vậy, khuôn mặt nhỏ đỏ lên. Dù nói thế nào thì cô ta cũng là con gái, vẫn luôn được người nuông chiều trên tay, chưa từng bị người ta nói lời xấu hổ như vậy, trong lòng càng hận Tần Nhất hơn.
Ngay từ lúc vừa mới nhìn thấy Tần Nhất, cô ta còn bị thiếu niên vô cùng anh tuấn này hấp dẫn, nhưng phần hấp dẫn này trong mấy ngày phải lao động khổ cực đã biến mất hầu như không còn.
"Hừ, tao sao có thể tốt được như mày. Bề ngoài nhìn tuấn tú lịch sự, thực tế bên trong so với ai khác cũng đều đen hơn. Giả trang người tốt cái gì, tao thấy ở đây mày mới là người xấu xa nhất." Hạ Thiên Vũ nhìn thẳng Tần Nhất, con ngươi bốc hỏa.
Sở Kiều Kiều phía sau đi tới lôi kéo cánh tay Hạ Thiên Vũ, giọng nói kiều kiều nhu nhu: "Thiên Vũ, đừng nói như vậy, nếu không phải có Tần Nhất, chúng ta cũng không có khả năng an toàn vượt qua cửa ải khó khăn lần này."
Không nghe cái này còn tốt, nghe xong Hạ Thiên Vũ trực tiếp bùng nổ: "Cô thì biết cái gì, dù sao tuyệt đối đừng để bề ngoài của người này lừa gạt. Hiện tại ai còn không biết, Zombie bên ngoài chính là do Tần Nhất dẫn tới, không có Tần Nhất, chúng ta có khả năng gặp phải chuyện này ư."
Giọng của Hạ Thiên Vũ rất lớn, chỉ chốc lát xung quanh đã tụ tập rất nhiều người, không ít người bắt đầu chỉ trỏ Tần Nhất, ánh mắt nhìn cô rất không thân thiện.
Trong căn cứ mấy ngày nay đều đang truyền ầm lên, nói là Zombie do Tần Nhất dẫn tới, nếu như không có Tần Nhất, Zombie cũng sẽ không tới công kích căn cứ bọn họ.
Người đều là như vậy, truyền tới truyền lui, không ít người liền tin tưởng, sau đó đem toàn bộ lỗi lầm đổ nên người Tần Nhất. Cứ vài câu đồn thổi như vậy, liền đem hết những gì Tần Nhất làm cho họ trước đó xóa bỏ.