Lấy hiểu biết của cô với tiến sĩ Lâm, mặc dù thân thể của hắn ta khá lên nhiều, nhưng cũng sẽ không tự mình tới. Chỉ cần không đụng tiến sĩ Lâm, những thứ khác, cô và Vân Hoán vẫn có thể ứng đối.
Tính cố chấp và quật cường của Tần Nhất giống hệt Tần Miễn, chỉ cần là chuyện bọn họ đã nhận định, mười đầu trâu cũng kéo không lại.
Tần Hàn Vũ không thể không thỏa hiệp một lần nữa, anh ta vươn tay muốn xoa đầu Tần Nhất. Lần này, Tần Nhất khó có được không né tránh: "Bảo Bảo, em nhất định phải an toàn trở về."
"Được." Tần Nhất đáp ứng.
Tần Nhất lôi kéo tay Vân Hoán đi xuống tường thành, để tiện hành động, Tần Nhất lại đổi về nam trang. Thiếu niên anh tư phóng khoáng, thanh âm trong trẻo, mắt phượng xinh đẹp đảo qua đám người, không biết tại sao, mọi người cảm giác đôi mắt kia như có ma lực, đốt lên chiến ý trong lòng bọn họ.
"Hôm nay là thời khắc sinh tử tồn vong của căn cứ, tôi muốn nhìn xem, có bao nhiêu dũng sĩ muốn cùng tôi bảo vệ nhà của chúng ta."
Ánh nắng chiếu xuống hắt lên khuôn mặt trắng nõn hoàn mỹ của thiếu niên, trông cực kỳ đẹp trai, thậm chí so với thanh niên tuấn mỹ vô song bên cạnh còn chói mắt hơn.
Có người nhận ra cô.
"Là công tử, là nam thần công tử."
"Cái gì, ngươi nói là công tử của tiểu đội Vân Hoán trong truyền thuyết đó hả? Trời ạ, là người thật sao?"
Tần Nhất mặc dù hôn mê năm năm, biến mất năm năm, nhưng danh tiếng "Công tử" của cô lại càng ngày càng cao. Đương nhiên, nguyên nhân rất lớn trong này là bởi vì tiểu đội Vân Hoán.
"Là cậu ấy, đúng là cậu ấy, năm năm trước tôi đã từng gặp mặt qua."
Công tử Tần Nhất quá mức thần bí, người gặp qua cô đã ít lại càng thêm ít, "lão nhân" của căn cứ may ra mới thấy qua mặt mũi của cô.
Nếu đã nhận ra Tần Nhất, thì Vân Hoán đương nhiên cũng bị người nhận ra.
"Đây là nam thần công tử, như vậy người bên cạnh kia nhất định là Đế thiếu Vân Hoán." Đám người kích động.
Đế thiếu Vân Hoán tuổi trẻ đã có thành tựu, không đến ba mươi nhưng thực lực đã rất mạnh, từng thành viên tiểu đội Vân Hoán cũng đều vô cùng ưu tú, mà công tử Tần Nhất càng là ngang hàng với anh.
Hôm nay bọn hắn may mắn gặp được hai người lợi hại nhất của tiểu đội Vân Hoán.
Lòng người thoáng cái ổn định hơn rất nhiều, giống như có hai người bọn họ thì hết thảy đều không phải là vấn đề.
"Tôi đi với cậu." Một người đàn ông to con đứng dậy, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Vân Hoán, ai nha má ơi, đây chính là thần tượng của gã đó, hôm nay rốt cuộc đã được nhìn thấy người sống rồi.
"Tôi cũng đi, tôi cũng đi." Một cô gái thanh tú cười hì hì nhảy ra, vẻ mặt không sợ.
Càng ngày càng có nhiều người đứng dậy, đúng vậy, đây là một trận chiến mà bọn họ chỉ có thể thành công, bọn họ muốn bảo vệ nhà của mình!
Đương nhiên cũng có người nhát gan không muốn đi, nhỏ giọng nói: "Chúng tôi không muốn đi, dựa vào cái gì muốn chúng tôi đi? Đó là Zombie Vương đấy, thực lức chúng tôi thấp, đi như thế không phải tự tìm đường chết sao?"
Cô gái thanh tú trừng mắt: "Các người sợ chết như thế, làm sao còn sống được tới giờ."
"Zombie cao cấp không đối phó được, nhưng những Zombie sơ cấp cũng không đối phó được ư? Tìm cớ cái gì, còn không phải là một lũ nhát gan sợ chết." Cô gái thanh tú khinh thường liếc nhìn đám người này.
Đến lúc nào rồi, còn không dám liều mình một phen, trốn ở trong căn cứ thì làm được cái gì? Một khi căn cứ không thủ được, ngươi cho rằng ngươi có thể sống sót à?
Đạo lý này người người đều hiểu, nhưng cũng có những người không dám thử, bọn hắn đều mang trong lòng tâm lý may mắn, đợi chờ những người khác tới giải quyết giúp.
"Chuyện này, này..." Mặt đám người này đỏ lên, một câu cũng nói không ra, bọn hắn cũng biết mình không chiếm lý, ai cũng không mở miệng nữa.