Tần Nhất đang nhớ người nào đó, không biết rằng người nào đó cũng đang nhớ tới cô.
Trên vai chợt nhiều thêm một bàn tay màu xanh nhạt, nhìn rất đẹp, tuy không phải kiểu trắng nõn như nhân loại, thế nhưng mười ngón thon dài rất tinh tế.
"Tiểu Thất, chúng ta phải đi rồi." Trạch Ninh lại bày ra vẻ mặt từng trải dày dạn kinh nghiệm.
Trong lòng Tần Nhất bật cười, Zombie như Trạch Ninh đúng là thú vị. Chỉ cần ở trước mặt người ngoài thì sẽ luôn là bộ dáng một ông cụ non, nhưng sau lưng lại đáng yêu giống như mèo con nũng nịu bán manh.
Khóe môi Tần Nhất hơi nhếch lên, mắt phượng giống như ngân hà mênh mông.
Trạch Ninh sững sờ, không biết tại sao đột nhiên cảm giác mặt mình có chút nong nóng, thế nhưng hắn là Zombie, sẽ không có cảm giác gì nha.
Trạch Ninh có chút mê mang.
"Đi thôi." Tần Nhất đáp lời.
Nguyệt Lạc trước đó đã đến thông báo cho Trạch Ninh, tiến sĩ Lâm xuất phát từ sự áy náy nên muốn tổ chức một buổi tiệc tối để biểu đạt xin lỗi trong lòng với Thanh Tuyệt. Hiện tại bọn họ đang chuẩn bị tới lều bạt của Thanh Tuyệt.
Tần Nhất âm thầm thở ra một hơi, đêm nay sợ là không được yên ổn.
Nhưng mà, cô thích.
"A, được." Trạch Ninh lấy lại tinh thần, nhưng trong lòng vẫn có chút mê man, hắn đây là bị làm sao?
Tuy nói là tiệc tối, nhưng có mặt ở đây đều là Zombie từ cấp bảy trở lên. Tần Nhất đi theo sau Trạch Ninh, lúc tiến vào bên trong đã tràn đầy tiếng cười cười nói nói.
Cô vụиɠ ŧяộʍ đánh giá vài lần, buổi tiệc này ngược lại rất giống yến hội cổ đại. Zombie Vương Thanh Tuyệt ngồi trên ghế cao cao tại thượng, tiến sĩ Lâm khóe miệng mỉm cười ngồi bên tay phải Thanh Tuyệt, những Zombie khác đều ngồi ở phía dưới.
Cấp bậc phân rất rõ ràng.
Không biết tiến sĩ Lâm nói gì, Thanh Tuyệt ở bên cạnh cười ha ha, nhưng đôi mắt sắc của Zombie Vương rất tinh, vừa nhìn thấy Trạch Ninh liền lập tức cao giọng nói: "Trạch Ninh, mau tới đây, ngồi ở chỗ này."
Thanh Tuyệt chỉ ghế ngồi bên tay trái của hắn, vị trí này đại biểu cho vinh quang vô thượng, cũng có nghĩa là tại nơi này, ngoại trừ Zombie Vương Thanh Tuyệt, thân phận cao quý nhất chính là Trạch Ninh.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Trạch Ninh căng thẳng, cung kính nói: "Vâng, Vương."
Tần Nhất cúi đầu yên lặng đi theo đằng sau Trạch Ninh, chợt cảm thấy có ánh mắt rơi trên người mình, hàn ý thấu xương.
Cô ngẩng đầu nhìn liền chạm vào một đôi con ngươi mang theo ý cười, đôi con ngươi đó sáng lạn như hoa xuân tiết trời tháng ba, nhưng lại khiến cô cảm thấy thật ra là trời đông giá rét của tháng mười hai.
Là...tiến sĩ Lâm.
Trong đầu Tần Nhất có ngàn vạn ý nghĩ xẹt qua, thế nhưng trên mặt vẫn tỏ ra khúm núm, dáng vẻ hoang mang lo sợ, nhát gan như bị hù dọa.
"Tiểu Zombie này...rất thú vị." Tiến sĩ Lâm hứng thú dạt dào nhìn thoáng qua Tần Nhất đang có chút ngu ngơ, cánh môi có độ dày vừa phải cong lên, tuấn nhã lịch sự.
Thanh Tuyệt liếc mắt nhìn qua, kết quả phát hiện Zombie mà tiến sĩ Lâm nhìn trúng lại chính là người hầu bên cạnh Trạch Ninh. Một người hầu mà thôi, Thanh Tuyệt không chút nghĩ ngợi nói: "Nếu Lâm thích, ta bảo hắn tới hầu hạ ngươi."
Thanh Tuyệt không hề hỏi ý kiến của Trạch Ninh, trực tiếp đưa ra quyết định.
Trạch Ninh thoắt cái đứng lên, giữa hai đầu lông mày có chút kinh ngạc lo lắng: "Vương, Tiểu Thất đã ở bên cạnh ta thời gian dài như vậy, ta..."
Tuy rằng Trạch Ninh chưa nói hết lời, nhưng Thanh Tuyệt hiểu ý của hắn, Trạch Ninh không nỡ bỏ tên Zombie này.
Thanh Tuyệt không thể hiểu nổi, thậm chí không rõ vì sao không bỏ được, một tên người hầu mà thôi, Zombie vẫn còn rất nhiều.
"Trạch Ninh, ngươi đừng nháo, Lâm khó lắm mới thích một con Zombie, ngươi nhịn đau nhường hắn đi."
Thanh Tuyệt nhìn Trạch Ninh ra hiệu, đừng càn quấy, chúng ta còn phải trông cậy vào Lâm chữa khỏi kỳ suy yếu đó.
Trạch Ninh tủi thân nhìn thoáng qua Thanh Tuyệt, lập tức nhỏ giọng nói: "Chuyện đó... Được rồi."
Sau đó Trạch Ninh đẩy đẩy Tần Nhất ra ngoài, cắn răng nói: "Tiểu Thất, ngươi liền đi theo tiến sĩ Lâm đi."