Tần Nhất nhận mệnh đi kiếm đồ ăn cho hai vị đại lão, đồng thời giải quyết nhu cầu sinh lý cá nhân.
Lại nói, Zombie không có hệ thống bài tiết, cho nên Tần Nhất thỉnh thoảng nhất định phải tìm chút thời gian ra ngoài, bằng không nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, cô đã bị nghẹn nướƈ ŧıểυ mà chết mất.
Lúc trở lại, Tần Nhất phát hiện Nguyệt Lạc - Zombie bên cạnh Zombie Vương đang ở bên trong lều bạt của Trạch Ninh, khuôn mặt hình chữ quốc nghiêm túc. Tần Nhất suy nghĩ không biết có chuyện gì, lẳng lặng đi tới đứng sau lưng Trạch Ninh.
"Nguyệt Lạc, lời ngươi nói ta đã biết, tối ta sẽ đi qua, nhờ ngươi nói cho Thanh Tuyệt ca một tiếng." Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Trạch Ninh kéo căng, từ một thiếu niên nho nhỏ liền biến thành bộ dáng của một người lão thành, thế nhưng trong đôi mắt giống như mắt mèo kia lại hơi lộ ra vài tia ngốc manh vô tội.
"Được." Nguyệt Lạc thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ thì quay người rời đi, chỉ là dáng đi có chút lung lay loạng choạng.
"Trạch Ninh, cho, gà." Tần Nhất đưa con gà đang run rẩy trong tay mình cho Tiểu Tứ và Trạch Ninh.
Tiểu Tứ vui sướng ôm lấy một con gà lập tức gặm, không biết tại sao hắn luôn cảm thấy gà mà mấy ngày hôm nay Tiểu Thất tìm được ăn đặc biệt ngon, ngay cả máu của mấy con gà này còn hấp dẫn hơn so với máu người. Mặc dù hắn chưa từng uống qua máu người.
Trạch Ninh lại không có khẩu vị lắm. Hắn có chút tức giận ngồi xuống, hai đầu lông mày thanh tú nhíu lại, có chút rầu rĩ không vui.
"Tiểu Thất, ngươi nói xem, tại sao chúng ta lại phải đối địch với nhân loại?"
Tần Nhất khẽ giật mình, cô không nghĩ tới Trạch Ninh đột nhiên lại muốn thảo luận vấn đề này, nhưng cô vẫn thành thật trả lời.
"Bởi vì Zombie chúng ta và nhân loại là thiên địch. Nhân loại muốn tinh thạch bên trong cơ thể chúng ta để nâng cao dị năng của bọn hắn. Mà Zombie chúng ta cũng muốn hạch dị năng của nhân loại để nâng cao cấp bậc của chúng ta."
Trong lòng Tần Nhất yên lặng thở dài. Thật ra những điều này chỉ là một phần, còn lại chủ yếu là do nhân loại cảm thấy sợ hãi và chán ghét khi đối diện với Zombie. Khi tận thế vừa mới bắt đầu, có bao nhiêu nhân loại bị Zombie hoặc là xơi tái hoặc là bị cắn biến thành đồng loại của chúng.
Không cùng chủng tộc, trong lòng ắt sẽ nảy sinh dị tâm. Nhân loại sao có thể muốn chung sống hoà bình với Zombie, cũng sẽ không có khả năng cùng Zombie chung sống hoà bình.
"Ta biết những điều đó. Thế nhưng Zombie chúng ta tu luyện cũng không nhất định phải sử dụng hạch dị năng, nhân loại cũng không nhất định phải dùng tinh thạch. Tiểu Thất, nói thật với ngươi, thật ra ta cực kỳ không hy vọng Vương đi đánh chiếm căn cứ của nhân loại."
Trạch Ninh thở dài một tiếng, lại tiếp tục nói: "Tiểu Thất, ta có một suy nghĩ rất lớn mật. Không, cũng có thể nói là nguyện vọng. Ta muốn nhân loại và Zombie có thể cùng chung sống hòa bình! Chúng ta ban đầu cũng là loài người, chẳng qua là virus đã biến chúng ta thành hình dạng hiện tại mà thôi. Chúng ta tuy rằng bị mất trí nhớ lúc trước, nhưng vẫn còn sống. Nói không chừng một ngày nào đó, chúng ta có thể gặp lại được người thân còn sống sót của mình. Ta nghĩ, đến lúc đó cho dù là đối địch, ta cũng không nỡ tổn thương bọn họ."
Lúc Trạch Ninh nhắc tới người nhà, đôi mắt mèo liền phát sáng, bên trong tràn đầy tình cảm khiến Tần Nhất có chút kinh hãi. Cô nghiêng nghiêng đầu, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát ngoại hình của thiếu niên Zombie.
Thiếu niên lớn lên rất xinh đẹp, ngũ quan thậm chí cũng không giống các Zombie khác. Ngoại trừ làn da màu xanh nhạt và đôi mắt màu đỏ, thiếu niên thực sự giống một con người hoàn chỉnh, thậm chí còn có tình cảm của con người.
Điều này hoàn toàn khác biệt với những Zombie khác.
Tần Nhất còn phát hiện, Trạch Ninh có tư tưởng và phán đoán riêng của mình. Hắn thậm chí có cả tình cảm của nhân loại.
Zombie đẳng cấp càng cao, tình cảm của bọn chúng sẽ càng trở nên phong phú hơn, cuối cùng sẽ giống như một con người chân chính
Hiện tại Trạch Ninh vẫn chỉ là một con Zombie cấp chín, nhưng tư duy và tình cảm của hắn so với Zombie Vương Thanh Tuyệt còn đa dạng hơn.