Sau khi nhóm người Tần Nhất rời đi, đường cong nơi khóe miệng tiến sĩ Lâm lập tức biến mất không thấy tăm hơi, khuôn mặt tuấn tú trở lên tái nhợt mệt mỏi, bỗng nhiên từng tia máu tràn ra khóe miệng, khiến hắn tăng thêm mấy phần yêu trị.
A Sâm kinh hãi, ngay lập tức tiến lên đỡ tiến sĩ Lâm, trong giọng nói có phần lo lắng: "Tiến sĩ, ngài..."
"Không sao." Trong con ngươi giống như là bị choáng của tiến sĩ Lâm tràn đầy sương lạnh.
"Tiến sĩ, những tinh hạch kia đã vô dụng rồi sao?" A Sâm có chút nóng nảy, nếu như tinh hạch cũng không dùng được, như vậy tiến sĩ phải làm sao bây giờ.
A Sâm rất sợ tiến sĩ Lâm, thế nhưng anh ta cũng rất kính nể hắn, trung với hắn, cho nên giờ phút này, anh ta rất lo lắng cho cơ thể của tiến sĩ Lâm.
"Tiến sĩ, chúng ta trở về đi, cơ thể của ngài đã đến cực hạn. Nếu như vẫn tiếp tục, sợ là chưa tìm được Hiên thiếu gia thì ngài đã ngã xuống rồi." A Sâm tận tình khuyên nhủ. Từ lần trước tiến sĩ hóa thú đã bị lưu lại di chứng, nhưng hết lần này tới lần khác tiến sĩ không chịu dưỡng cơ thể, khăng khăng muốn tìm Hiên thiếu gia, cơ thể thì càng ngày càng chuyển biến xấu, anh ta sợ tiến sĩ không trụ được đến cuối cùng.
Tiến sĩ Lâm híp mắt, đầu lưỡi đỏ tươi vươn ra liếm liếm máu trên môi, trong thanh âm lộ ra sự âm u rợn người: "Ngươi lắm mồm."
A Sâm lập tức quỳ xuống, anh ta cảm nhận được một cỗ uy áp nồng đậm đè ép khiến cho bản thân không thở nổi, rất nhanh, áo sau lưng đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
"Tiến, tiến sĩ, tôi sai rồi." Mấy chữ này, A Sâm giống như là dùng cả sinh mệnh để có thể bật thốt ra khỏi miệng.
Tiến sĩ Lâm hừ lạnh một tiếng, thu hồi uy áp trên người, bỗng nhiên ho khan, một ngụm máu lại tràn ra ngoài, sắc mặt càng tái nhợt đáng sợ hơn.
"Đi, tra cho ta, làm thế nào Thanh Tuyệt biết được chuyện này!" Nói xong hết một câu, tiến sĩ Lâm lại kịch liệt ho, dường như là muốn ho cả phổi ra ngoài.
"Vâng, tiến sĩ." A Sâm cung kính cúi người một cái thật sâu với tiến sĩ Lâm, sau đó lo lắng nhìn thoáng qua hắn một cái mới lặng lẽ lui xuống.
Chớp mắt chỉ còn lại một mình tiến sĩ Lâm, lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng giơ lên lau đi vết máu trên cánh môi, mắt kính gọng vàng ngăn không được tưởng niệm và điên cuồng cố chấp trong mắt hắn.
Gió nhẹ nhàng lướt qua, nhưng cũng không mang đi được tiếng nỉ non trầm thấp khàn khàn của người đàn ông: "Tiểu Hiên..."
Như mười mấy năm trước, thân thể nho nhỏ ngã trong vũng máu, rõ ràng chỉ còn lại một hơi, nhưng đôi mắt phượng lại lóe lên ánh sáng và sự quật cường kinh người, giọng nói non nớt mà kiên cường: "Mau cứu ta, ta muốn sống sót."
Tiến sĩ Lâm tự nhận mình không phải là người tốt lành gì, đương nhiên cũng không phải người tốt thích xen vào chuyện bao đồng. Thế nhưng lần đó hắn lại nhịn không được dừng bước. Hắn là người mắc bệnh thích sạch sẽ, nhưng lại chịu đựng mùi máu tươi hắn vốn ghét nhất, ôm lấy thân thể nho nhỏ kia vào lòng.
"Răng rắc" một tiếng, cái bàn bằng gỗ thượng hạng biến thành từng mảnh nhỏ, tiếng ho khan càng kịch liệt vang lên, đi cùng theo đó là tiếng cười điên cuồng của tiến sĩ Lâm: "Em đã trêu chọc đến ta thì đừng nghĩ rời đi, ta không cho phép em yêu bất luận kẻ nào!"
"A, một quái vật, có tư cách gì yêu người khác đây..."
Truyện được đăng trên trang truyenhd1.com @thanhty1412
Tần Nhất tâm tình vui vẻ đi theo Trạch Ninh trở lại lều bạt, mặc dù lần này không thành công, nhưng Thanh Tuyệt đã không còn tín nhiệm tiến sĩ Lâm như trước, hứa hẹn giữa bọn hắn chỉ tựa như một trang giấy mỏng, nhẹ nhàng đâm một cái liền rách.
Tần Nhất đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một đôi huyết đồng tới gần, là Trạch Ninh: "Tiểu Thất, ta đói."
Tiểu Tứ bên cạnh nghe thấy lập tức cũng bày ra bộ dáng đáng thương nhìn Tần Nhất, toàn thân trên dưới đều phát ra thông tin "Ta thật đói, ta thật đói".
Tần Nhất đen mặt, nhìn hai đôi con ngươi màu đỏ phát sáng như bóng đèn, khóe miệng Tần Nhất giật giật, kẻ tham ăn trên thế giới này cực kỳ nhiều, nhưng tại sao mỗi một người cô gặp lại đều là kẻ tham ăn, hiện tại ngay cả Zombie cũng thế.
Cô rất nghèo đó!