"Thật sao?" Trạch Ninh hơi nghi hoặc, tại sao chỉ có mình hắn nhìn rõ? Hắn liếc mắt nhìn Tiểu Tứ, phát hiện ngũ quan của Tiểu Tứ rất mơ hồ, làm thế nào cũng nhìn không rõ.
Hình như, hắn chỉ có thể nhìn thấy rõ mỗi mình Tiểu Thất, thật kỳ quái.
Nhưng Trạch Ninh cũng không phải là cục cưng hiếu kì, nghĩ một lát cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa, mà tiếp tục chủ đề trước đó: "Tiểu Thất, ngươi làm sao vậy? Có người bắt nạt ngươi? Ngươi nói cho ta, ta giúp ngươi đánh hắn."
Trạch Ninh là thật lòng đối xử tốt với Tiểu Tứ và Tiểu Thất. Tuy rằng trên danh nghĩa hai người bọn họ là người hầu của hắn, thế nhưng trong lòng hắn luôn coi họ như bạn bè.
Đặc biệt là không biết tại sao, mấy ngày nay hắn càng ngày càng thích Tiểu Thất.
"Có thể nói à?" Tần Nhất giả bộ thấp thỏm không yên, vặn vặn ngón tay. Cô từ chỗ Tiểu Tứ biết được, đây là động tác nhỏ mà Tiểu Thất thích làm.
Trạch Ninh khí phách vỗ vỗ bộ ngực: "Đương nhiên có thể! Đừng sợ, chuyện gì cũng đều đã có ta."
"Tốt quá!" Tần Nhất chu môi nói: "Trạch Ninh, cái tên Lâm kia không phải là hạng người tốt lành gì, ta nhìn thấy hắn gϊếŧ đồng loại của chúng ta."
Trạch Ninh có chút kinh sợ: "Tiểu Thất, ngươi nói cái gì?"
Tần Nhất khẽ cắn môi: "Trạch Ninh, ta tận mắt thấy, hắn gϊếŧ đồng loại của chúng ta."
Lời này cũng không phải Tần Nhất nói mò, vừa rồi lúc cô ra ngoài lấy gà mang về, vừa hay nhìn thấy A Sâm – vệ sĩ bên người tiến sĩ Lâm có chút lén lén lút lút. Tần Nhất thận trọng theo sau, phát hiện hắn vác một cỗ thi thể Zombie ném đi. Cô tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó phát hiện tinh hạch của cỗ thi thể Zombie kia là bị trực tiếp móc ra.
Zombie rất để ý đồng bạn, lần này Thanh Tuyệt tới đây mang đến không ít Zombie, nhưng luôn có Zombie thích vụиɠ ŧяộʍ chạy đi chỗ khác săn mồi, vì vậy luôn có vài con Zombie gặp phải nguy hiểm không trở về được.
Cho nên dù số lượng Zombie có giảm bớt vài con, bọn chúng cũng không để ý mấy.
Nhưng bây giờ thì khác, có người trắng trợn gϊếŧ hại đồng bạn, mà người này còn là nhân loại đang ở tại chỗ của bọn chúng, Trạch Ninh bày tỏ không thể nhịn được cục tức này.
Trạch Ninh không hề nghi ngờ Tần Nhất, một bên là bạn bè đồng loại, một bên là nhân loại hắn vẫn luôn không tin tưởng, Trạch Ninh đương nhiên không chút do dự chọn tin tưởng Tần Nhất.
"Ừm, ta vừa mới nhìn thấy, thế nhưng ta không dám nói với ngươi, dù sao người kia cũng là khách quý của Vương." Tần Nhất cẩn thận liếc nhìn Trạch Ninh.
Trong mắt Trạch Ninh, bộ dáng đáng thương vô tội của Tiểu Thất khiến lòng hắn mềm nhũn.
Zombie cao cấp từ từ đã có tình cảm của nhân loại.
"Tiểu Thất đừng sợ, bây giờ ta dẫn ngươi đi gặp Vương."
Trạch Ninh cũng không đoái hoài đến việc ăn nữa, vội vội vàng vàng lôi kéo Tần Nhất đi tìm Thanh Tuyệt.
Nhiệt độ cơ thể Zombie rất thấp, mà Tần Nhất lại là dị năng giả hệ băng, nhiệt độ cơ thể cô vốn đã không cao, cho nên khi tiếp xúc, Trạch Ninh hoàn toàn không có bất kỳ hoài nghi gì.
Sau khi Thanh Tuyệt nghe xong Trạch Ninh nói, vẻ mặt nổi giận: "Hắn lại dám làm như thế?"
Thân là Zombie Vương, Thanh Tuyệt so với ai khác đều quan tâm đến đồng bạn hơn. Dù sao những Zombie này cũng là đàn em của hắn, thiếu một cái, liền đại biểu cho thực lực của hắn yếu đi một phần.
Đừng thấy giữa Zombie Vương với nhau, ai nấy đều có lãnh địa riêng của mình mà lầm tưởng, thật ra giữa bọn chúng cũng không hòa bình như mặt ngoài.
Tần Nhất cúi đầu, có chút lắp bắp nói: "Dạ, dạ Vương, ta tận mắt thấy."
Thanh Tuyệt vốn đã vì những lời nói trước đó của Trạch Ninh mà có hơi hoài nghi tiến sĩ Lâm, hiện tại cảm giác hoài nghi này càng thêm mãnh liệt, hắn vung tay lên: "Đi, ta ngược lại muốn xem hắn có thể làm trò gì."
Tần Nhất và Trạch Ninh đi theo sau Thanh Tuyệt, không ai thấy được khóe môi hơi nhếch lên của cô. Hoài nghi là hạt giống, một khi gieo xuống, còn sợ nó không mọc rễ nảy mầm ư.
Nhưng mọi chuyện cô cũng không thể nóng vội, nếu như bị Thanh Tuyệt nghi ngờ thì sẽ không tốt.