"Chuyện này..." Thanh Tuyệt hơi có chút quẫn bách, lúc ấy hắn vừa nghe thấy tên nhân loại này nói ra nhược điểm của Zombie Vương bọn hắn, không chút suy nghĩ đã cảm thấy hắn ta có thể trị.
Thanh Tuyệt hiện tại có chút tức giận, mình dường như đã bị lừa rồi!
"Trạch Ninh, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?" Thanh Tuyệt bất giác hỏi.
Gương mặt xinh đẹp của Trạch Ninh hơi nhăn lại, qua một hồi lâu mới nói: "Ta cũng không biết, nếu không chúng ta bây giờ cứ đợi đi, dù sao tên Lâm này cũng nói trước tiên cứ kéo dài thời gian, nhưng mà ta cảm thấy chúng ta vẫn nên tra rõ lai lịch của hắn ta là tốt nhất. Nếu như hắn ta thật sự là nội gián nhân loại phái tới, chúng ta sợ rằng đã dính bẫy, sẽ gặp nguy hiểm."
Thanh Tuyệt nhẹ gật đầu: "Ngươi nói cũng đúng."
Tần Nhất ở bên cạnh lặng lẽ tặng cho Trạch Ninh một ngón tay cái, người tốt nha, à không, Zombie tốt mới đúng.
Trạch Ninh vẻ mặt ngốc manh, không hề biết mấy câu nói của mình đã giúp căn cứ thành phố Z tạm thời được bình an.
Trở lại lều bạt của Trạch Ninh, thiếu niên vẫn luôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc liền khôi phục bộ dáng ngốc manh vô tội trước đó. Hắn nhăn mũi, đáng thương nhìn Tần Nhất: "Tiểu Thất, Tiểu Thất, ta lại đói bụng rồi."
Trước mắt Tần Nhất chợt xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của Tần Hàn Mạt, không biết tại sao ngay tại lúc này, cô lại cảm thấy hai người này giống nhau đến lạ.
"Ta biết rồi, ta ra ngoài tìm đồ ăn cho ngươi."
Tần Nhất xoay người rời khỏi lều bạt, đối với Trạch Ninh, trong lòng cô dâng lên sự cảnh giác. Thiếu niên này, tuyệt đối không vô tội ngây ngô như hắn biểu hiện ra bên ngoài.
Chẳng qua bây giờ, cô quả thực có thể giội chút nước bẩn lên người tiến sĩ Lâm. Chỉ cần giữa hắn và Zombie Vương có bất hoà, như vậy cơ hội của thành phố Z liền đến.
Tần Nhất rời đi không lâu, lúc trở lại thì hai tay xách theo mấy con gà. Cô nghĩ đến sức ăn của Trạch Ninh và Tiểu Tứ, vì vậy lần này lấy nhiều thêm mấy con.
Quả nhiên cô vừa về đến, hai mắt Trạch Ninh lập tức tỏa sáng, Tiểu Tứ cũng không ngừng nuốt nước miếng.
Trạch Ninh gặm gà, Tần Nhất ngoan ngoãn đứng ở một bên, nhưng trong lòng cô lại đang yên lặng lên kế hoạch, mãi đến khi Tiểu Tứ chọc chọc cô, Tần Nhất mới hồi phục tinh thần.
Trạch Ninh nghiêng nghiêng đầu, thiếu niên lớn lên rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi con ngươi màu đỏ kia, không huyết tinh giống của Thanh Tuyệt, mà là một đôi mắt mèo rất thanh tịnh, xinh đẹp giống như viên bảo thạch màu đỏ lộng lẫy nhất, khiến cho người ta muốn móc đôi mắt đó ra đem đi cất giấu.
"Tiểu Thất, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Ta nói chuyện với ngươi, vì sao ngươi không để ý tới ta?"
Tâm tư Tần Nhất xoay chuyển, vẻ mặt hơi khúm núm cúi đầu xuống, bên trong mắt phượng có vài tia sợ hãi cùng do dự: "Không, không có gì."
Nói xong lại nhìn lướt qua Trạch Ninh một cái thật nhanh, mặc dù gương mặt của cô đã được ngụy trang, nhưng hào quang trong mắt phượng xinh đẹp làm thế nào cũng che không được.
Bộ dáng này, rõ ràng là có chuyện.
Mắt mèo của Trạch Ninh híp híp, bỗng nhiên hắn xích lại gần nhìn chăm chú Tần Nhất, trong giọng nói có chút kinh ngạc vui mừng: "Tiểu Thất, từ trước đến nay ta không hề biết, thì ra con ngươi của ngươi lại xinh đẹp như vậy đấy."
Trạch Ninh thật sự cảm thấy kinh ngạc, Zombie đều có chứng mù mặt, hắn cũng không ngoại lệ, thậm chí có thể nói là càng nghiêm trọng hơn. Nhưng hiện tại hắn lại ngạc nhiên phát hiện ra, hắn có thể nhớ rõ con mắt của Tần Nhất, thậm chí lờ mờ có thể miêu tả lại hình dáng của nó.
Trong lòng Tần Nhất căng thẳng, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn đờ ra, yên lặng cúi thấp đầu xuống.
"Tiểu Tứ, ngươi nhìn, con mắt của Tiểu Thất có phải là rất đẹp hay không?"
Tiểu Tứ ngơ ngác buông cái đùi gà mới cắn được một nửa ra, mờ mịt nhìn Tần Nhất, hắn gãi đầu một cái: "Có cái gì không giống? Trạch Ninh, không phải đều giống nhau cả sao."
Tiểu Tứ nhìn không ra, trong mắt hắn, Tần Nhất và Trạch Ninh là cùng một dáng vẻ.