Sau khi giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Tần Nhất sửa soạn một phen, sau đó lại ra không gian. Lều bạt tượng trưng cho quyền lợi, toàn bộ chỉ có ba cái, Trạch Ninh một cái, Zombie Vương một cái, cái còn lại chính là của tiến sĩ Lâm.
Cho nên khi Tần Nhất đi ra ngoài, khắp nơi đều là Zombie, bọn chúng đang nhắm mắt tu luyện.
Tần Nhất thừa dịp hai con Zombie ở cửa tu luyện, vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài. Cô đi lòng vòng xung quanh, sau đó xách theo hai con gà trở về.
Đi vào lều bạt, Trạch Ninh và Tiểu Tứ vừa vặn kết thúc tu luyện, Tần Nhất đưa hai con gà trong tay cho họ: "Nè, bữa sáng."
Hai mắt Trạch Ninh sáng lên, mùi vị của gà này rất ngon, hắn vô cùng thích.
Trạch Ninh nhận lấy, đưa một con trong đó cho Tiểu Tứ, sau đó tặng cho Tần Nhất một nụ cười ngọt ngào: "Tiểu Thất, ngươi thật tốt."
Tiểu Tứ cũng rất vui vẻ, sau đó liền cùng Trạch Ninh vui sướng gặm gặm gặm.
Trong lòng Tần Nhất khẽ thở dài, hai con Zombie cô gặp được này thật ra tính tình đều rất tốt, nếu như bọn hắn là nhân loại, họ có thể làm bạn bè với nhau.
Đáng tiếc, cô với bọn hắn lại là quan hệ thù địch, coi như cô không để tâm, hai người bọn hắn chưa chắc đã như vậy. Hơn nữa, chiến tranh giữa nhân loại và Zombie, một ngày nào đó sẽ bộc phát, bọn hắn nhất định là sẽ ở hai đầu chiến tuyến khác nhau.
Tần Nhất yên lặng nhìn hai con Zombie vui sướng ăn gà, Trạch Ninh còn thỉnh thoảng xán tới cắn một miếng của Tiểu Tứ, hai người tranh đến quên cả trời đất.
Bên này vui vẻ hòa thuận, nhưng bầu không khí của Tần gia bên kia lại không tốt lắm.
Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán mạnh mẽ mở ra, anh nhìn phòng ngủ không một bóng người mà cắn răng nghiến lợi.
Giỏi, rất giỏi, vậy mà lại dám hạ thuốc mê anh, xem xem anh có đánh cái mông nhỏ của cô không.
Vân Hoán ngồi dậy, quần áo trên người có hơi nhăn nhúm, người có bệnh thích sạch sẽ như anh giờ phút lại không có lòng dạ nào đi chú ý những điều này, khóe mắt liếc thấy có tờ giấy bên cạnh, Vân Hoán cầm lên.
Nét chữ thanh tú phóng khoáng của Tần Nhất in trên giấy: "Thật xin lỗi, đợi em."
Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán thâm trầm u ám, bên trong như có mưa gió nổi lên.
Lúc anh xuống lầu, ba cha con Tần gia đã dậy.
Tần Hàn Mạt thấy chỉ có một mình Vân Hoán đi xuống thì hơi kinh ngạc: "Sao có một mình anh, Nhất Nhất đâu?"
Khuôn mặt tuấn tú của Vân Hoán lạnh xuống, hàn khí trên người cũng phả ra: "Cô ấy đi rồi."
Tần Hàn Mạt khó hiểu: "Đi đâu cơ?"
Tần Hàn Vũ nghe được thì đứng phắt dậy, vẻ mặt tràn đầy tức giận: "Không phải bảo cậu để ý em ấy à, sao có thể để con bé đi đến nơi nguy hiểm như thế, nơi đó là ổ Zombie đấy. Nếu như, nếu như xảy ra chuyện gì, chúng ta phải làm gì đây?"
Đầu ngón tay Tần Hàn Vũ có chút run rẩy, trong mắt phượng là sự sợ hãi. Anh vẫn còn nhớ, lúc trước Tần Nhất cả người là máu nằm trong ngực anh, dáng vẻ nhợt nhạt yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Cho đến bây giờ, mỗi lần nhớ tới tình cảnh khi đó, trái tim anh liền đau thắt lại, anh hoàn toàn không muốn lại phải nhìn thấy tình cảnh đó.
Tần Hàn Mạt lập tức phản ứng kịp: "Cái gì, Nhất Nhất đi tới ổ Zombie?"
Đối mặt với sự trách móc của Tần Hàn Vũ, Vân Hoán không nói gì, lần này quả thật là lỗi của anh, trúng mỹ nhân kế của Tần Nhất, để cô chuồn đi.
Trong mắt phượng của Tần Miễn cũng có chút lo lắng, nhưng ông có thể lý giải tình hình. Cô là con gái của Tần Miễn ông, bên trong người cô chảy dòng máu của ông, tính tình cũng quật cường giống như ông, chuyện một khi đã quyết định thì không có bất kỳ người nào có thể thay đổi, một khi muốn có được thứ gì đó, sẽ tận sức lấy cho bằng được.
"Được rồi, các con cũng đừng trách Vân Hoán, tính tình Nhất Nhất thế nào không biết chúng ta đều đã biết sao, đừng nói là Vân Hoán, ngay cả bốn người chúng ta cùng để ý con bé, con bé vẫn có thể chuồn đi như thường."
Dù chung đụng không lâu, nhưng về điểm này Tần Miễn vẫn hiểu rõ Tần Nhất, cô quả thực sẽ làm như vậy.