Trong phòng khách, tâm trạng của Tần Miễn khó mà bình tĩnh. Nhìn con gái chân thật trước mắt, mặt mày tinh xảo, toàn thân khí phái, nhưng lại làm cho lòng của ông chua xót khó có thể bình an. Lần này đi, ông biết, con gái của ông sẽ không trở về nữa.
Sắc mặt của Tần Hàn Mạt và Tần Hàn Vũ cũng vô cùng ảm đạm. Mấy ngày này là khoảng thời gian bọn họ cảm thấy vui vẻ nhất trong mấy năm qua, đáng tiếc, ngày tháng như vậy sợ rằng sau này sẽ không có nữa.
Vẻ mặt Tần Nhất vẫn lạnh nhạt như cũ, thế nhưng khóe miệng lại không nhịn được hơi nhếch lên. Không phải ý cười, mà là trào phúng. Cô đúng là già mồm, rõ ràng người không muốn có dính líu quan hệ gì với Tần gia là cô, thế nhưng cuối cùng không lỡ bỏ vẫn là cô.
Cô già mồm, thế nhưng trái tim cô lại rất kiên định, người Tần gia đối với cô rất tốt, mấy ngày nay cô đã nếm được ấm áp mà kiếp trước vô số lần hi vọng xa vời. Thế nhưng, không thể tiêu tan chính là không thể tiêu tan. Đôi môi đỏ của Tần Nhất hơi giật giật, đang muốn nói lời từ biệt với người Tần gia...
"Căn cứ trưởng, Căn cứ trưởng, không xong, có Zombie đến công thành." Một sĩ quan mày rậm mắt to thở hồng hộc chạy tới, vẻ mặt sốt ruột nói với Tần Miễn.
"Cái gì?" Ly nước vỡ vụn.
Tần Nhất đứng trên tường vây nhìn đại quân Zombie đông như kiến đang từng bước ép sát ở bên ngoài, đáy lòng nặng nề.
Sắc mặt của Tần Miễn bên cạnh cũng không khá hơn chút nào.
Năm năm qua, dưới sự cố gắng chung của nhân loại, Zombie càng ngày càng ít, Zombie cao cấp có linh trí cũng bắt đầu trốn đi, nhân loại và Zombie xem như chung sống hoà bình.
Song, Tần Miễn nghĩ mãi không ra, tại sao Zombie đến công thành mà một chút dấu hiệu báo trước cũng không có?
Hai đầu lông mày của Tần Nhất hiện lên sự ngưng trọng. Đời trước, mãi đến tận tận thế tám năm sau mới mơ hồ có dấu hiệu Zombie muốn công thành. Lúc đó trong bầy Zombie đã xuất hiện vương giả của Zombie, Zombie vương. Nó dẫn theo Zombie cao cấp khác bắt đầu công kích căn cứ.
Thế nhưng, đôi mày thanh tú của Tần Nhất nhíu chặt, bình thường trước khi Zombie công thành đều sẽ có điềm báo, hơn nữa cũng sẽ không có nhiều Zombie như này...
Cô phóng tầm mắt nhìn, Zombie xấp xỉ cũng phải trăm nghìn con. Còn căn cứ Z, ngay cả tính thêm những người già yếu tàn tật chẳng qua cũng mới có năm mươi nghìn người, ít hơn hẳn một nửa. Hơn nữa, cô còn không biết phía dưới tướng vây này có bao nhiêu con Zombie cao cấp, bao nhiêu con Zombie dị năng.
Tình thế có chút nghiêm trọng, mà cô cũng không biết các căn cứ khác có gặp phải tình cảnh Zombie công thành này không.
Trong căn cứ giờ phút này có chút rối loạn, tường vây rất dày, Zombie tạm thời không thể công vào, nhưng bọn họ cũng không thể vĩnh viễn ở trong căn cứ không đi ra, nếu cứ chờ như vậy, một lúc nào đó nhất định Zombie sẽ tìm ra sơ hở mà công thẳng vào.
"Tình huống như thế nào, đang yên đang lành sao lại có nhiều Zombie như vậy?"
"Tôi nghe nói là Zombie tới công thành. Thời buổi này, Zombie đều đã thành tinh rồi! Nhưng mà biện pháp phòng hộ của căn cứ chúng ta tốt như vậy, bọn chúng chắc sẽ không thể công vào đâu." Có người không quá để tâm nói.
"Cũng không thể nói như vậy, chẳng lẽ về sau chúng ta phải ở trong căn cứ không được ra ngoài sao?"
"Ài, đúng là tạo nghiệt mà, thật vất vả mới có mấy năm sống an ổn, nhanh như vậy mà đã bắt đầu không yên tĩnh rồi." Nói chuyện là một ông cụ, đáy mắt mang theo vài tia ý sợ hãi. Năm đó cũng là Zombie đột nhiên tập kích, bọn họ không có bất kỳ chuẩn bị gì, chỉ thoáng cái, thân bằng hảo hữu người chết thì chết, tán thì tán, không biết đã mất đi bao nhiêu mạng người.
"Không sao đâu, Căn cứ trưởng Tần nhất định sẽ bảo vệ tốt chúng ta."
"Đúng đúng, Căn cứ trưởng Tần..."
"Căn cứ trưởng Tần..."
Lúc này, áp lực của Tần Miễn không thể nói là không lớn, nhưng cũng may tường vây của căn cứ còn có thể chịu đựng được một đoạn thời gian, đủ để bọn họ nghĩ ra phương pháp đối phó.
"Mọi người yên lặng một chút." Tần Miễn bình tĩnh lên tiếng, trong đôi mắt phượng trải qua tang thương mơ hồ lóe lên mấy phần cơ trí và vững vàng: "Thời khắc khảo nghiệm căn cứ Z của chúng ta đã đến."