Ghen ghét dưới đáy mắt Sở Thiên Hằng không phải Tần Miễn không nhìn thấy. Vị trí Căn cứ trưởng này có rất nhiều người muốn, thế nhưng bọn hắn cũng tự hiểu rõ bản thân muốn không nổi, chỉ có Tần Miễn mới có thể đảm nhiệm vị trí này, bọn hắn có giành cũng không được.
"Nếu mọi người xem trọng tôi như vậy, tôi đương nhiên sẽ không để mọi người thất vọng." Vẻ mặt Tần Miễn nhàn nhạt, nhìn không ra hỉ nộ, một tay xoa xoa đầu tiểu đoàn tử trong ngực.
Khóe miệng Sở Thiên Hằng giật một cái, người này không thể khiêm tốn một chút à, cứ không biết xấu hổ như vậy.
Nhưng bên ngoài ông ta cũng không dám nói, chỉ ngượng ngùng cười vài tiếng, ánh mắt liếc đến tiểu đoàn tử mập mạp trong ngực Tần Miễn, mở miệng khen ngợi: "Ôi chao, đây là cháu trai của ngài sao, lớn lên thật tốt."
Vừa nói xong, đầu ông ta mới chợt nhảy số, không đúng, Tần Miễn lấy cháu trai ở đâu ra?
Tần Miễn sao lại không biết tâm tư của Sở Thiên Hằng, dẫn hai cô gái tới, đơn giản là muốn nhét tới nhà bọn họ tạo quan hệ thông gia, quan trọng nhất là gương mặt của một người trong đó...
"Không phải, đây không phải cháu nội của tôi, mà là cháu ngoại của tôi." Mắt phượng của Tần Miễn híp híp, giọng lạnh lùng nói.
Trái tim Sở Thiên Hằng vừa mới bình ổn lại lập tức giật nảy, cháu ngoại là cái quỷ gì, không phải nói con gái của Tần Miễn chết rồi sao?
Tần Miễn cười lạnh: "Sở tiên sinh, trên đời này thứ không thể tin nhất chính là lời đồn. Ai nói cho ông con gái của Tần Miễn tôi và con gái của ông lớn lên giống nhau? Tôi ngược lại không hiểu ông đang có ý gì?"
Uy áp trên người Tần Miễn bỗng nhiên phóng tới đè ép Sở Thiên Hằng, một dị năng giả hệ hỏa cấp bảy hoàn toàn nghiền ép một dị năng giả hệ thủy cấp năm.
Trán Sở Thiên Hằng ứa ra mồ hôi, hoàn toàn không phản kháng lại được. Tần Miễn hừ lạnh một tiếng, thu hồi uy áp trên người.
"Nhìn kỹ, đó mới là tiểu công chúa của Tần gia tôi." Tần Miễn lạnh lùng nói.
Sở Thiên Hằng theo phản xạ nhìn thoáng qua, thiếu nữ đang dựa vào trong ngực người đàn ông mặt mày như họa, khuynh quốc khuynh thành, còn cô con gái chỉ dừng ở mức thanh tú của ông ta làm sao có thể sánh được.
Ông ta thầm cắn răng, hận chết bà vợ nghe tiếng gió liền nói trời mưa của ông ta. Đều do bà ta không hỏi thăm tin tức cho rõ, hiện tại mặt mũi của ông ta đều bị mất sạch rồi!
Sở Kiều Kiều giống như là bị sét đánh, thủy mâu mở to kinh ngạc. Không, không có khả năng! Làm sao cô ta lại không giống tiểu công chúa của Tần gia được! Tiểu công chúa Tần gia không phải đã chết rồi sao, tại sao lại xuất hiện một người khác?
Tần Nhất cười khẽ nhìn Sở Kiều Kiều, mắt phượng lấp lánh, môi đỏ dụ hoặc: "Chậc chậc, chẳng lẽ cô không biết sao? Gương mặt này của cô quả thật rất giống một người, nhưng mà không phải là tiểu công chúa của Tần gia, mà là giống một kẻ thù của tôi."
Phía sau Sở Kiều Kiều phát lạnh, theo bản năng trốn ra sau lưng Sở Thiên Hằng.
"Nhát gan như vậy, một chút cũng không giống cô ta." Tần Nhất cười nhạo, quả thực, Tần Kiều Kiều ở một số phương diện có thể nói là gan lớn hơn Sở Kiều Kiều nhiều.
Mặt Sở Thiên Hằng thoắt cái đỏ bừng, vội vàng tạm biệt Tần Miễn, dẫn hai cô con gái vội vàng rời đi.
Hôm nay nhất định là ngày đen đủi của ông ta, không lôi kéo được quan hệ với Tần gia không nói, ngược lại khiến ấn tượng của Tần gia đối với nhà ông ta càng kém hơn.
Sở Kiều Kiều cắn chặt răng, trong lòng có chút không cam tâm. Coi như cô ta lớn lên không giống tiểu công chúa của Tần gia thì như thế nào, chỉ cần cô ta có thể làm cho Tần Hàn Vũ yêu mình, quyền thế kia... cũng chỉ dễ như trở bàn tay.
Danh vọng của Tần Miễn ở trong căn cứ cực kỳ cao, vừa nghe ông muốn trở thành Căn cứ trưởng, tuyệt đại đa số người trong căn cứ đều hoan hô đồng ý. Ngày thứ hai, Tần Miễn chính thức trở thành Căn cứ trưởng của căn cứ Z.
Mà Tần Nhất cũng đến lúc nói lới tạm biệt Tần gia, lần này quay về, cô chính là muốn giải quyết nốt những dây dưa cuối cùng với Tần gia.