Vân Hoán đương nhiên không có khả năng không chú ý tới Tần Miễn đang quan sát đánh giá mình, chỉ là vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng bình tĩnh như thường.
Chỉ có điều, vợ yêu rất khó lấy. Cha vợ và hai anh vợ đều không phải là đèn đã cạn dầu.
Lúc này Vân Hoán hoàn toàn không nghĩ tới, không chỉ ba người này không phải đèn đã cạn dầu, mà còn có người càng khó đối phó hơn, mẹ vợ Tôn Chỉ Lan.
Hai người dậy muộn, dạ dày của tiểu gia hỏa khẳng định không dễ chịu. Dáng vẻ dinh dưỡng không đầy đủ trước đó của Tần Nhất, Vân Hoán vẫn luôn nhớ rõ ở trong lòng.
Vân Hoán lại lấy ra một túi bánh mì, đưa cho Tần Nhất.
Tần Nhất quả thực có chút đói bụng, nhưng lúc này có chuyện lớn xảy ra, cô cũng không muốn rời đi, liền ôm bánh mì ngồi trên sô pha ăn.
"Bác trai, đã xảy ra chuyện gì?" Vân Hoán lại hỏi một lần nữa.
"Sáng hôm nay, có người phát hiện cả nhà Căn cứ trưởng đều chết ở trong nhà, một nhà ba người, tử trạng giống nhau, đều là vẻ mặt dữ tợn, thất khiếu chảy máu." Tần Miễn trầm giọng nói, tang thương trong mắt phượng lại cất giấu mấy phần cơ trí.
Tần Nhất cắn một miếng bánh mì: "Cho nên, hiện tại căn cứ loạn rồi ư?"
Tần Miễn liếc nhìn Tần Nhất, cô hôm nay mặc một bộ váy màu hồng, màu hồng nhạt này rất thích hợp với cô. Màu sắc dễ thương như vậy, nhưng mặc trên người cô ngược lại lại nhiều hơn mấy phần cao quý.
Ánh mắt Tần Miễn vô cùng sắc bén thâm trầm, tựa hồ có thể nhìn thấu đối phương, thế nhưng vẻ mặt Tần Nhất vô cùng thản nhiên, phảng phất như chuyện gì cũng không có.
"Không có." Căn cứ không loạn, chỉ là thời điểm mọi người nghe được tin này thì cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại bình thường, sợ hãi duy nhất cũng chỉ là đối với hung thủ cảm thấy sợ hãi.
Loại hung thủ thần không biết quỷ không hay luôn khiến cho người ta cảm thấy khủng hoảng.
Nhưng cũng không thể không nói, nhân duyên của Lục gia ở trong căn cứ cực kém. Trên thực tế, người trong căn cứ đã chịu đủ Lục Nguyên Thịnh hoành hành ngang ngược. Cũng bởi vì Lục Nguyên Thịnh, ấn tượng của mọi người đối với Căn cứ trưởng Lục càng ngày càng không tốt.
Mắt phượng của Tần Hàn Vũ tối lại, nhìn thoáng qua Tần Nhất, không biết tại sao, khóe môi anh hơi nhếch lên.
Tần Nhất ăn xong một cái bánh mì, lại cầm một cái khác lên ăn: "Căn cứ không loạn không phải tốt sao? Kế tiếp, chắc chắn sẽ phải lựa chọn ra một Căn cứ trưởng khác lên thay. Ông, có cơ hội."
Căn cứ thành phố Z nhiều năm như vậy có thể xếp hạng hai, không thể không liên quan đến Tần gia. Nói trắng ra, bên trong căn cứ này, ngoại trừ Tần gia, những nhà khác đều có chút phế. Lại thêm việc danh vọng uy tín của Tần gia ở căn cứ vô cùng tốt, vị trí Căn cứ trưởng khẳng định sẽ rơi vào Tần Miễn trên thân.
"Cha." Tần Hàn Vũ gọi một tiếng, sau đó nhìn Tần Miễn lâm vào trầm tư.
Băn khoăn của cha anh cũng biết, mấy năm qua, Tần gia bọn họ hoàn toàn có thể tùy thời thế chỗ của Lục Bác Ái, chỉ là trong lòng cha bận tâm mẹ. Hiện tại bà bị như vậy, bên cạnh không thể không có người quan tâm, cha sợ mình bận rộn, khó tránh khỏi có chỗ chiếu cố không đến.
"Có gì mà phải nghĩ, ông muốn bảo đảm bà ấy cả đời trường an hạnh phúc, ông phải đứng ở nơi cao nhất, làm cho tất cả mọi người không dám đắc tội bà ấy. Trước đây, không phải ông đã làm rất tốt sao?" Tần Nhất lạnh lùng nói.
Tần Miễn khẽ giật mình, nhưng sau đó lại lộ ra nụ cười khổ: "Xem ra cha thật sự già rồi."
Già rồi, cho nên mới càng ngày càng sợ, sợ sau khi mình đứng ở nơi cao, vợ yêu và con cái sẽ lại phải đối mặt với gió sương mưa tuyết (gian nan vất vả) cùng ông.
Thế nhưng, lại quên mất tâm tư của mình lúc ban đầu. Ông muốn một cuộc sống sinh hoạt yên ổn, thế nhưng người khác lại không cho phép.
"Không phải ông già, mà là sợ." Tần Nhất một câu trúng đích.
Mây đen trong lòng Tần Miễn đột nhiên tản đi: "Không, Tần Miễn tôi mới không sợ."
Hoang mang sợ hãi trong lòng rút đi, mắt phượng của Tần Miễn càng thêm kiên định. Hùng sư đang ngủ say đã tỉnh lại, mặc dù đã đến tuổi trung niên, nhưng ngạo khí trong lòng thì không giảm.