Đầu óc Lục Nguyên Thịnh tạm ngừng nửa ngày, rốt cuộc nhớ lại chuyện lúc trước, gã cảm giác toàn thân mình đều đau nhức, nhưng vết thương gì cũng không có.
"Mẹ, con đau." Thanh niên to xác hai mươi mấy tuổi vừa nhìn thấy mẹ nước mắt lập tức chảy xuống, khóc đến không kiềm chế được.
"Hu hu, mẹ mau nhìn xem, chỗ nào cũng đau nhức." Nghe con trai kêu lên đau đớn, Lục phu nhân lập tức cảm giác trời muốn sập xuống tới.
"Mẹ, con nhất định phải gϊếŧ Tần Hàn Mạt, nhất định phải gϊếŧ nó." Hai mắt Lục Nguyên Thịnh hiện ra hồng quang, trên mặt đầy hận ý. Dị năng giả hệ lôi gã không dám đắc tội, liền đem tất cả sai lầm đẩy lên người Tần Hàn Mạt, hoàn toàn quên là do chính gã gây chuyện trước.
"Được được, con của mẹ, đều nghe con. Đúng rồi, con có nhìn thấy dị năng giả hệ lôi kia không?" Lục phu nhân thấy trạng thái tinh thần của Lục Nguyên Thịnh không tệ, vội vàng hỏi.
Trong đầu Lục Nguyên Thịnh bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Tần Nhất, phong thái vô song, gã liếm liếm đầu lưỡi liếm liếm môi: "Tiểu tiện nhân kia là em gái của Tần Hàn Mạt, nhưng mà con đoán chắc là nhận thức ở nơi nào đó."
Cho tới bây giờ gã chưa từng nghe nói Tần Hàn Mạt có em gái, không, đúng là có một đứa, nhưng năm năm trước đã chết rồi, cái mác "em gái" này đoán chừng chỉ là cái ngụy trang.
Lục Nguyên Thịnh nghĩ tới, sao Lục phu nhân lại không nghĩ đến, trong lòng bà ta thở dài một cái. Dị năng giả hệ lôi nói là em gái, nhưng thật ra là tình em gái đi, dù sao bộ dáng của Tần Hàn Vũ cũng không phải nói chơi.
Nghĩ đến cái này, tròng mắt Lục phu nhân đảo lia lịa, nhìn thấy con trai nằm ở trên giường, đôi mắt sáng lên: "Con à, con so với Tần Hàn Vũ, Tần Hàn Mạt mạnh hơn nhiều, chỉ cần con ở trước mặt dị năng giả hệ lôi chạy một vòng, khẳng định cô ta sẽ yêu con. Đây chính là dị năng giả hệ lôi đó, nếu như trở thành người của nhà chúng ta, vậy nhà chúng ta có thể phất lên rồi."
Lục phu nhân giơ ngón tay cái lên, Căn cứ trưởng Lục ngồi bên cạnh nghe được đôi mắt cũng sáng lên. Mặc dù không nói gì, nhưng khóe miệng nhếch lên đã nói rõ hết thảy.
Lục Nguyên Thịnh nhớ tới khuôn mặt cùng tư thái của Tần Nhất, đáy mắt hiện lên tia dâm tà: "Nói rất hay, cô ta cuối cùng nhất định sẽ phải quỳ dưới quần con."
Lục Nguyên Thịnh tự nhận mình so với đồ xấu xí Tần Hàn Mạt kia đẹp trai hơn nhiều. Chỉ cần gã dùng chút thủ đoạn nhỏ dỗ dành cô, mỹ nữ chắc chắn sẽ cướp được dễ như trở bàn tay.
"Được được được, thật không hổ là con trai ngoan của mẹ." Vẻ mặt Lục phu nhân rất cao hứng.
Ba người Lục gia ngồi thương lượng xem bắt cóc Tần Nhất như thế nào, hoàn toàn không hề biết tất cả kế hoạch đều bị nhân vật chính nghe thấy hết.
Hơi lạnh trên người Vân Hoán không cần trả tiền cũng vù vù phóng ra, Lục Nguyên Thịnh đáng chết, lại dám có ý đồ xấu với tiểu gia hỏa của anh, không thể tha thứ!
Ánh mắt Tần Nhất lạnh lùng, Lục Bác Ái vẫn giống như trước đây, tầm mắt thiển cận.
Đời trước ông ta cũng như thế, khi ấy cũng không phải một mình ông ta làm Căn cứ trưởng, mà là mấy người đồng thời quản lý căn cứ. Căn cứ trưởng Lục vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, chờ đến khi dã tâm của vài người khác lớn lên, không nhịn được bắt đầu ra tay thì nhân lúc đám người đó tranh đấu lẫn nhau, ông ta ở phía sau một mẻ hốt gọn, một mình độc chiếm toàn bộ.
Thế nhưng tâm nhãn của ông ta rất nhỏ, không dung được người tốt hơn mình, và rồi Tần gia bị xếp ở ngay vị trí đầu danh sách. Lúc ấy không biết ông ta đã phái đi bao nhiêu người, vô duyên vô cớ chèn ép Tần gia. Lại không biết rằng, chính vì hành động này càng khiến người trong căn cứ bất mãn, cuối cùng bị cô lập hoàn toàn.
Chỉ có điều, Tần Nhất mắt sắc khẽ chuyển, cô nhớ phu nhân của ông ta Đỗ Hương là em gái của Căn cứ trưởng căn cứ Kinh Đô, đây cũng là nguyên nhân căn cứ thành phố Z vẫn luôn không bị xử ép.
"A, xem ra hành trình tới Kinh Đô là không thể thiếu được." Mắt phượng của Tần Nhất hơi cong, đời trước cô chưa từng đi tới Kinh Đô, lần này, trong lòng còn có chút chờ mong, dù sao nơi đó có người cô muốn gặp.