Tần Miễn dùng là câu khẳng định, Tần Nhất trở về khiến ông rất vui mừng, thế nhưng ông cũng không bỏ qua sự không mấy nguyện ý cùng hận trong mắt Tần Nhất.
Đúng vậy, con bé nên hận bọn họ, nên hận Tần gia.
Là bọn họ có lỗi với cô.
Tần Nhất không ngoài ý muốn khi Tần Miễn biết được suy nghĩ của cô, người này là Tần thiếu kinh tài tuyệt diễm năm xưa của Kinh Đô, bây giờ trải qua tang thương, lại càng thêm cơ trí, nhìn xa trông rộng.
Nếu Tần Miễn đã nói ra, Tần Nhất cũng thoải mái nói thẳng: "Đúng, có lẽ đây là lần cuối cùng tôi đến đây, cũng là lần cuối cùng tôi thấy các người."
Tần Nhất khẽ cắn môi, cố gắng xem nhẹ sự khác thường trong lòng, đem lời muốn nói nói ra.
Tần Miễn biết Tần Nhất hận bọn họ, nhưng chính tai nghe được, trong lòng vẫn như có con dao cùn đang cứa, đau nhức khó chịu. Trong mắt phượng của ông khó nén được tang thương cùng thất vọng: "Cha, đã biết."
Tần Miễn không lựa chọn giữ cô lại, không phải không muốn, mà là không dám. Ông lấy tư cách gì để giữ cô lại đây?
Trái tim Tần Nhất khẽ động, bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, lạnh nhạt nói: "Ông làm tiếp đi, tôi ra trước."
Rời khỏi phòng bếp, không có ai ở ngoài, trong mắt cô rốt cuộc không ức chế được từng tia thất vọng. Cô khẽ vuốt trái tim mình, đôi môi nhếch lên một nụ cười trào phúng.
Tần Nhất a Tần Nhất, mày đúng là già mồm, rõ ràng nói không muốn dây dưa với người Tần gia, thế nhưng khi thật sự nghe được lời Tần Miễn nói, đáy lòng lại không khỏi dâng lên sự thất vọng.
Đây tuyệt đối không giống cô, cô thật sự không chịu được bản thân mình yếu đuối như vậy.
(Truyện chỉ được đăng trên trang s3.truyenhd.com @ thanhty1412)
Tần Nhất trở lại phòng khách, ba người Vân Hoán cảm nhận được khí lạnh trên người cô. Vân Hoán và Tần Hàn Vũ liếc nhau, trong mắt lóe lên gì đó, còn Tần Hàn Mạt có chút không hiểu, anh không biết tại sao Tần Nhất lại tức giận.
Tần Hàn Vũ cười khổ, xem ra vẫn không được, nút thắt trong lòng Bảo Bảo vẫn chưa được giải, là anh hi vọng xa vời.
Lòng bàn tay thô ráp của Tần Miễn xoa xoa hốc mắt có chút đỏ bừng, một lần nữa xốc lại tinh thần nấu cơm. Đây là lần đầu Tần Nhất ăn cơm ở nhà, ông thế nào cũng phải làm thật tốt.
Mọi người đều nói Tần Hàn Vũ giống Tần Miễn nhất, nhưng thật ra Tần Nhất và Tần Miễn lại càng giống nhau hơn. Hai cha con đều là kiểu người có gì cũng giấu ở trong lòng không nói, cho nên lúc này lại sinh ra hiểu lầm.
Chỉ chốc lát, mùi thơm nhàn nhạt bay ra, tốc độ Tần Miễn rất nhanh, tám món ăn một món canh chỉ là chuyện nhỏ.
Tôn Chỉ Lan vừa đi chợp mắt một lúc, tỉnh dậy liền vô cùng bám Tần Nhất, hai tay ôm chặt lấy cánh tay Tần Nhất, một bước cũng không rời.
Dáng vẻ lạnh như băng của Tần Nhất cũng không thể hù dọa bà, ngược lại càng nói chuyện với Tần Nhất, rồi còn làm mặt quỷ, chọc Tần Nhất cười.
Tần Nhất bất đắc dĩ, cũng nhân lúc mấy người Tần Hàn Vũ không để ý, vụиɠ ŧяộʍ kín đáo đưa cho Tôn Chỉ Lan rất nhiều đồ ăn ngon, điều này càng khiến Tôn Chỉ Lan thích kề cận Tần Nhất.
Động tác nhỏ của Tần Nhất đương nhiên không thể trốn qua mắt Vân Hoán, người vẫn luôn chăm chú nhìn cô. Bên trong đôi mắt đào hoa thâm thúy của anh hiện ra ánh sáng nhu hòa, cô chính là kiểu ngoài lạnh trong nóng, đúng là đáng yêu quá đi mất.
Mọi người quây quần ăn cơm, căn biệt thự trước đó của Tần Nhất và Vân Hoán ở căn cứ Z sau khi họ rời đi đã bị thu hồi, Tần Miễn bảo hai người đêm nay ở lại.
Có lẽ là vì trong lòng có một chút tư tâm quấy phá, Tần Nhất liền gật đầu đồng ý.
Ăn cơm xong, Tần Nhất trở về phòng được sắp xếp cho mình nghỉ ngơi. Tôn Chỉ Lan vẫn luôn bám chặt lấy Tần Nhất, vì vậy bà cũng đi theo Tần Nhất về phòng cô.
Một buổi chiều, Tần Nhất và Tôn Chỉ Lan đều không xuống tầng.
Tần Miễn cũng không đi lên quấy rầy hai người, có lẽ là muốn cho hai mẹ con có nhiều thời gian ở chung với nhau.
Buổi tối, sau khi xuống tầng ăn cơm, Tần Nhất lại trở về phòng. Tôn Chỉ Lan làm gì cũng không chịu tách khỏi Tần Nhất, vừa rời cô một cái liền mếu máo khóc, Tần Miễn có chút nhức đầu.
Thế nhưng Tần Miễn cũng không muốn cùng Tôn Chỉ Lan tách ra, nhiều năm như vậy, từ sau khi hai người bọn họ kết hôn cho tới bây giờ, chưa một đêm nào là không ngủ cùng nhau.