(*người có lời nói và hành động đi ngược nhau; nói một đằng làm một nẻo)
Mặc dù người qua lại trên đường bị Lục Nguyên Thịnh xua đuổi đi, nhưng sau khi mọi người thấy Lục Nguyên Thịnh không còn ở đây lại nhao nhao tràn ra, đường phố một lần nữa náo nhiệt trở lại.
"Chợ bán thức ăn ở đâu?"
Tần Hàn Mạt che ô cho Tần Nhất, chỉ vào phía bên trong cùng: "Ở chỗ đó. Nhất Nhất, em thích ăn gì, lát nữa chọn nhiều một chút, trở về để cha làm cho em, tay nghề của cha rất tốt."
Tài nghệ nấu nướng của Tần Miễn quả thật không tệ. Ông yêu vợ mình, cả ông và Tôn Chỉ Lan đều không thích mời bảo mẫu, mà ông cũng không muốn để cho Tôn Chỉ Lan mệt nhọc, cuối cùng tự bản thân học nấu ăn, cho dù công việc có bao nhiêu bận bịu, mỗi ngày ông đều sẽ đúng giờ về nhà.
Lời của Tần Hàn Mạt không khỏi khiến Tần Nhất nhớ tới chuyện lúc trước, khi đó, cô đặc biệt vì Tần Miễn học nấu ăn, thế nhưng cô lại bị ông không chút lưu tình ghét bỏ ra mặt. Đến nay, cô vẫn còn nhớ rõ ánh mắt vô tình lạnh băng của Tần Miễn.
Khí lạnh trên người Tần Nhất bỗng nhiên đậm lên, khuôn mặt nhỏ cũng lạnh đi, bầu không khí hoà hoãn vừa rồi trở lại tình trạng sượng sùng trước đó.
"Không cần, tôi không muốn ăn."
Ngữ khí lạnh như băng khiến Tần Hàn Mạt có chút không hiểu, bầu không khí đang tốt, tại sao đột nhiên lại trầm xuống rồi?
Chợ bán thức ăn cũng khá náo nhiệt, hiện tại có rất nhiều thú biến dị và thực vật biến dị có thể ăn, đồ để mọi người lựa chọn cũng nhiều hơn không ít.
Tần Hàn Mạt mặc dù không biết Tần Nhất tức giận chuyện gì, nhưng anh vẫn tri kỷ che chở cho Tần Nhất. Dù biết thực lực của Tần Nhất ở trên anh, nhưng từ tận đáy lòng, mặc kệ Tần Nhất mạnh bao nhiêu, cô đều là cô em gái nhỏ anh muốn bảo vệ cả đời.
Tần Hàn Mạt nửa ôm Tần Nhất trong ngực, tránh cho cô bị người đi đường va phải. Tần Nhất có chút không được tự nhiên, ngoại trừ Vân Hoán, cô chưa từng thân thiết với người đàn ông khác như vậy, mặc dù người này là anh hai ruột của cô.
Nhưng đáy lòng Tần Nhất vẫn không thể ức chế được nổi lên từng tia ấm áp, khí lạnh trên người vừa mới tụ lại đã tiêu tán đi không ít.
Tần Hàn Mạt có chút mờ mịt, tâm trạng của con gái dễ dàng thay đổi như vậy ư?
Tần Hàn Mạt không hiểu, nhưng nếu như đổi lại là Vân Hoán, nhất định anh có thể nhìn ra, Tần Nhất đây là đang giận dỗi.
Tần Nhất nhìn thanh lãnh cao quý, thực chất bên trong lại có chút biệt nữu. Đương nhiên, ở trong mắt Đế thiếu của chúng ta, chút điểm ấy lại đáng yêu đến không thể đáng yêu hơn
Tần Hàn Mạt không biết Tần Nhất thích ăn gì, đành chọn lấy những thứ sở trường của Tần Miễn, hai người mua xong vật tư liền rời khỏi chợ bán đồ ăn.
Mới bước vào khu biệt thự cao cấp, một đám người không biết ở đâu ra tiến đến ngăn cản đường đi của hai người.
Cầm đầu là một thiếu nữ có vẻ ngoài rất xinh đẹp, mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt ẩn tình, làn da trắng nõn, trên người mặc một bộ váy ngắn cúp ngực màu đỏ. Thiếu nữ xinh đẹp lại gọn gàng sạch sẽ ở tận thế rất khó thấy được, điều này cho thấy phía sau có người chống lưng.
"Này, đồ xấu xí, tại sao không nói cho tao biết anh Hàn Vũ đã trở về?" Thiếu nữ rất đẹp, nhưng tính tình quá được nuông chiều, sự ngang ngược hằn sâu giữa hai đầu lông mày ngược lại đã làm hỏng đi vài phần nét đẹp.
"Hạ Thiên Vũ, cô cách anh trai tôi xa một chút." Tần Hàn Mạt làm mặt lạnh.
Người trước mặt là cháu gái nhỏ của Hạ gia, cô ta nhìn trúng Tần Hàn Vũ, một lòng muốn gả cho Tần Hàn Vũ.
Thế nhưng Tần gia nào giống như Hạ gia bám vào kẻ quyền quý để trèo lên cao, nếu không phải nể mặt Căn cứ trưởng Lục, anh ta đã sớm hạ thủ, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Tần gia bọn họ cũng không phải loại người để ý gia thế, bắt buộc phải môn đăng hộ đối mới được. Nếu như Tần Hàn Vũ thật sự thích Hạ Thiên Vũ, Tần Miễn lập tức sẽ đồng ý.
Nhưng mấu chốt là Tần Hàn Vũ đã từ chối Hạ Thiên Vũ, thế nhưng cô ta giống như đầu óc có bệnh, ngang ngạnh cuốn lấy. Cho rằng Tần gia bọn anh căn bản không dám động đến Hạ gia bọn họ, càng ngày càng phách lối.