Người lạnh lùng như Tần Nhất vào lúc này cũng không khỏi có chút bực tức. Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy ai nói nhiều như vậy.
Trước giờ cô chưa từng chung sống với kiểu người như thế, cho nên cô cảm thấy rất không tự nhiên, vì vậy cô nói lảng sang chuyện khác: "Các anh thường mua đồ ăn ở đâu?"
Thời gian năm năm trôi qua, căn cứ thành phố Z thực sự thay đổi rất lớn, thậm chí so với đời trước còn thay đổi nhiều hơn. Dù sao nơi đây cũng được coi là nhà của Tần Nhất, vì vậy cô vẫn muốn tìm hiểu một chút về căn cứ hiện tại.
Tần Hàn Mạt tỉ mỉ giải đáp câu hỏi cho Tần Nhất: "Trong căn cứ có một con đường thương mại, đồ dùng hằng ngày đều mua ở đó, dùng tinh hạch hoặc thú hạch để mua."
Tần Nhất gật gật đầu, lúc cô và Tần Hàn Mạt đến đường thương mại, trong mắt cô hiện lên sự kinh ngạc. Trên đường người đến người đi, những cửa hàng nối tiếp nhau, nếu không phải trên mặt mỗi người đều có đặc điểm riêng của thời tận thế thì Tần Nhất còn tưởng rằng cô đã quay lại thời điểm trước khi tận thế xảy ra.
Tần Hàn Mạt thấy mắt Tần Nhất sáng long lanh, trong mắt phượng của anh ta mang theo ý cười. Anh ta muốn đưa tay lên xoa đầu Tần Nhất, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ là đôi môi mỏng hơi cong lên: "Em có thích không? Anh có thể dẫn em đi dạo một chút."
Lúc này, Tần Hàn Mạt hoàn toàn quên mất mục đích mà mình tới nơi này. Mua đồ ăn gì gì đó, bữa trưa gì gì đó đều không quan trọng bằng việc dẫn em gái đi dạo phố.
Hai mắt Tần Nhất cong cong, cô thật sự rất thích bầu không khí náo nhiệt này. Trong biển người mênh mông, cô mới không cảm thấy cô đơn, cô mới có thể tự an ủi rằng mình vẫn là một con người.
Tần Nhất khó có được lộ ra một mặt thiếu nữ, nói cho cùng thì cô mới chỉ hai mươi mốt tuổi, nhưng năm năm trong đó đã lâm vào ngủ say, tuổi thật của cô chẳng qua cũng mới chỉ mười sáu, vừa đúng độ tuổi tươi đẹp nhất.
Dù đời trước, trước khi chết cô đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi. nhưng bên trong cô vẫn luôn có một tâm hồn thiếu nữ.
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, giống như hoa hồng diễm lệ động lòng người, đẹp đẽ nóng bỏng.
Dần dần, đám người xung quanh đều vây lại đây, nhìn cô không rời mắt.
Đầu năm nay, những cô gái xinh đẹp cũng không phải là không có, nhưng lại chưa bao giờ gặp được một cô gái vừa xinh đẹp vừa gọn gàng sạch sẽ giống như Tần Nhất.
Vì vậy, người càng vây càng đông.
Lông mày Tần Nhất hơi nhíu lại, tuy cô thích náo nhiệt nhưng lại không thích có nhiều người nhìn cô như vậy, thậm chí trong đó còn có vài ánh mắt không được hữu hảo cho lắm.
Việc Tần Nhất nhíu mày làm cho lòng người anh trai Tần Hàn Mạt cảm thấy khó chịu. Anh ta tiến lên che trước người Tần Nhất, nhưng trên mặt vẫn là vẻ tươi cười: "Em gái tôi hơi nhát, mong cô dì chú bác đừng dọa em ấy."
Tần gia rất có tiếng ở căn cứ, Tần Hàn Vũ và Tần Hàn Mạt cũng rất nổi. Sau khi Tần Nhất và Vân Hoán rời đi, danh hiệu nam thần đệ nhất cũng tự nhiên rơi xuống người Tần Hàn Vũ, Tần Hàn Mạt xếp thứ hai.
Cho dù sao này mặt anh ta bị hủy, nhưng tính cách anh ta lạc quan cởi mở, đối nhân xử thế cũng cực kỳ tốt. Mặc dù anh ta là dị năng giả, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ xem thường người bình thường, hơn nữa còn hết lòng giúp đỡ nếu việc đó anh ta có thể giúp.
Nhân khí của Tần Hàn Mạt thật ra còn cao hơn so với Tần Hàn Vũ.
Trong căn cứ, từ các ông các bà đến các bạn nhỏ mấy tuổi đều rất thích anh ta.
Lúc này, anh ta ra mặt nói chuyện, mọi người cũng biết tiểu tiên nữ xinh đẹp đến mức không tưởng tượng nổi này là em gái của anh ta, ai cũng cười một cách hòa ái: "Thì ra là em gái của Tiểu Mạt à, một cô gái xinh đẹp như vậy, mấy người bọn ta còn tưởng là bạn gái của cháu đấy."
Nói chuyện là một ông cụ tinh thần minh mẫn, trên mặt ông hằn rõ những vết tích của thời gian, nhưng trong mắt đều là ý cười, nhìn rất cởi mở.