Cô còn nhớ, ánh nắng buổi chiều cực kỳ nóng, thế nhưng cô lại cảm thấy lạnh đến thấu xương. Sau đó, cô đã nhịn không được mà òa khóc.
Từ trước đến nay cô chưa từng khóc lần nào, lúc bị Vương Tán Đình xích lại như một con chó cô cũng không khóc, lúc bị Vương Tán Đình ngược đãi cô cũng không khóc, lúc bị bạn bè xung quanh cô lập mắng chửi cô cũng vẫn không khóc, bị người nhà họ Tần đối xử lạnh nhạt hay ức hiếp cô cũng đều không khóc.
Thế nhưng, buổi chiều hôm đó cô lại khóc, chật vật không chịu nổi, khóc đến tê tâm liệt phế.
Cô khóc đến mức không thở nổi, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay trắng nõn. Trong lòng bàn tay đó là một viên kẹo, tiểu chính thái đáng yêu tinh xảo, ngượng ngùng mở miệng an ủi cô: "Đừng khóc nữa."
Có lẽ ở trong mắt Tần Hàn Mạt, viên kẹo này tầm thường giống như cây cỏ, ở chỗ nào cũng có thể nhìn thấy. Nhưng với cô mà nói, đó là lần đầu tiên cô nhận được quà người khác tặng, nó giống như là hoa quỳnh hiếm thấy vậy.
Trong mắt Tần Nhất vừa mới dấy lên một chút dịu dàng, nhưng sau đó lại đột nhiên cứng đờ lại. Cô đang làm gì vậy, không phải đã định cả đời sẽ không qua lại với Tần gia nữa sao? Tại sao cứ mềm lòng hết lần này đến lần khác.
Những chuyện ngày xưa được cô từng ly từng tí trân trọng lại bắt đầu nổi lên quấy nhiễu cô, nhưng đây không phải là điều mà cô mong muốn. Cô muốn dứt khoát, loại dây dưa này...không hợp với cô.
Tần Nhất đột ngột thu lại sự dịu dàng dưới đáy mắt, bày ra dáng vẻ lạnh lùng người lạ chớ gần.
Thay đổi này bị Vân Hoán vẫn luôn theo dõi cô nhìn thấy, Vân Hoán khẽ thở dài một cái, nút thắt trong lòng tiểu gia hỏa sợ là cực kỳ sâu, cũng không biết lúc nhỏ cô đã trải qua những việc đau lòng gì.
Người vẫn luôn quan sát Tần Nhất còn có Tần Hàn Vũ, nụ cười trên môi anh ta mang theo chút cay đắng.
Cũng may Tần Hàn Mạt là một người vô cùng cởi mở hay nói, có lẽ là do Tần Nhất đã nhận lấy kẹo của anh ta khiến cho anh ta như đạp phải chân ga, bắt đầu nói không ngừng về những chuyện thú vị mà anh ta đã gặp phải trong suốt 5 năm qua. Cho dù Tần Nhất không hề đáp lại nhưng anh ta vẫn cứ nói đến mặt mày hớn hở, làm cho Tiểu Lam trong lòng anh ta nghe đến say mê.
Đang nói, Tần Miễn từ phòng bếp đi ra, người đàn ông trung niên cao mét tám giờ phút này lại đang đeo tạp dề, nhưng nó lại hoàn toàn không có chút cảm giác không hợp nào.
"Tiểu Mạt, con đi mua ít đồ ăn về đây, đồ trong nhà không còn nhiều nữa."
Trong mắt phượng của Tần Miễn đầy ắp vui vẻ và ý cười, người một nhà có thể cùng nhau ăn một bữa cơm là điều mà ông nằm mơ cũng chưa nghĩ tới.
"Vâng, cha." Tần Hàn Mạt vui vẻ trả lời cha, đưa Tiểu Lam cho anh trai vẫn luôn nhìn anh ta bằng ánh mắt mong chờ, sau đó đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
"Đợi một chút." Tần Nhất gọi anh ta lại: "Tôi đi cùng anh."
Thời tiết mùa hè rất nóng, đặc biệt là vào tầm giữa trưa như thế này, ánh nắng mặt trời rất có hại. Tần Hàn Mạt rất biết chăm sóc mà mở ô ra che cho Tần Nhất.
Trong mắt phượng nóng rực tràn đầy đắc ý và vui vẻ. Vừa nghĩ đến bộ dạng không cam tâm cùng đôi mắt mong chờ của anh cả nhà mình lúc sắp đi, khóe miệng anh ta nhịn không được mà nhếch lên.
Cơ hội được ở chung với Tần Nhất là của anh ta rồi.
Chỗ Tần gia ở là khu biệt thự cao cấp, trên đường không có nhiều người qua lại nhưng Tần Hàn Mạt vẫn cẩn thận dặn dò Tần Nhất: "Cẩn thận một chút, đi chậm thôi, đừng để bị vấp ngã."
Tần Nhất đen mặt, cô cũng không phải là trẻ con ba tuổi, không cần phải cẩn thận từng li từng tí như vậy.
"Nhất Nhất, em có mệt không? Chúng ta nghỉ một chút nhé?"
Cuối cùng, vào lúc Tần Hàn Mạt nói câu đó đến lần thứ ba mươi hai, Tần Nhất nhịn không nổi nữa mở miệng nói: "Tôi không mảnh mai yếu đuối như thế, anh không cần phải làm vậy."
Mới đi được năm phút mà người này đã lải nhải ba mươi hai câu cùng một nội dung, Tần Nhất đột nhiên cảm thấy có chút suy sụp.
Tần Hàn Mạt không để tâm chút nào, anh cẩn thận che ô cho Tần Nhất, miệng đáp ứng cô là không nói nữa, nhưng vừa qua được ba giây lại nghe thấy giọng anh vang lên: "Nhất Nhất, có cần nghỉ ngơi một chút không?"