Đôi mắt đẹp của Tôn Chỉ Lan sáng lấp lánh, trên môi là nụ cười vui vẻ, bà ôm Tần Nhất trong lòng, khẽ cọ cọ: "Bảo Bảo, hì hì, Bảo Bảo của mẹ."
Cơ thể Tần Nhất cứng ngắc, hoàn toàn không dám động đậy. Ngoại trừ Vân Hoán, cô trước giờ chưa từng để người ta ôm như vậy, lại càng không cần phải nói người này còn là mẹ ruột trên danh nghĩa của cô.
Tần Miễn nhìn ra Tần Nhất có chút quẫn bách, ông đi lên phía trước, ôn nhu dỗ dành Tôn Chỉ Lan: "Chỉ Lan, Bảo Bảo hơi mệt, chúng ta để con bé vào nhà nghỉ ngơi đã, được không?"
Tôn Chỉ Lan có chút xoắn xuýt nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, bà buông lỏng Tần Nhất ra, nhưng vẫn ôm chặt lấy cánh tay Tần Nhất, sợ cô sẽ biến mất.
"Bảo Bảo, cùng mẹ về nhà, mẹ làm đồ ăn ngon cho con."
Tần Nhất không nói một lời, nhưng cũng không từ chối Tôn Chỉ Lan, dù sao ý định đến Tần gia lần này của cô là muốn nói rõ mọi chuyện với bọn họ.
Tôn Chỉ Lan dẫn Tần Nhất đi ở phía trước, Tần Miễn nhìn vợ yêu líu ra líu ríu, rạng rỡ giống như hồi trẻ, lại nhìn thiếu nữ thanh lãnh cao quý một thân váy lam, cử động có chút cứng ngắc không biết phải làm sao, trong lòng bỗng nhiên mềm mại mấy phần.
Đây là vợ và con gái của ông, là nơi mềm mại nhất trong lòng ông.
Không chỉ Tần Miễn có tâm trạng như vậy, mà Tần Hàn Vũ và Tần Hàn Mạt cũng có.
Năm năm qua, bọn họ sống qua ngày đều cảm thấy không dễ chịu. Nếu không phải muốn chăm sóc Tôn Chỉ Lan, nếu không phải còn có tia hy vọng, bọn họ có lẽ thật sự không thể chịu đựng nổi.
May mắn, cuối cùng bọn họ cũng chờ đến ngày này, chờ đến khoảnh khắc một nhà bọn họ có thể đoàn tụ.
Tần Nhất ở nơi nào, Vân Hoán tự nhiên sẽ ở nơi đó, cho nên anh vô cùng tự giác đi theo sau Tần Nhất cùng tiến vào Tần gia. Lúc này, Tần Miễn mới chú ý tới trong ngực anh còn có một bé con thơm mùi sữa đang ngủ ngon lành.
Nửa bên mặt bé con lộ ra ngoài, lờ mờ có thể nhìn thấy bóng dáng của Tần Nhất và Vân Hoán. Tần Miễn sững sờ, lập tức nhìn về phía Tần Hàn Vũ.
Tần Hàn Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, nói thật, anh cũng không biết đứa bé từ đâu xuất hiện. Nói không phải con của Bảo Bảo và Vân Hoán, gương mặt kia lại cực kỳ giống hai người, còn nói là con của họ, thì tuổi lại không khớp.
Cho nên, Tần Hàn Vũ lựa chọn im lặng.
Nào ngờ, trong mắt Tần Miễn và Tần Hàn Mạt, sự im lặng của Tần Hàn Vũ chính là lời khẳng định, đứa bé kia con của Tần Nhất và Vân Hoán.
Người Tần gia vô cùng bao che khuyết điểm, đặc biệt là khi đặt trên người phái nữ. Cho nên giờ phút này, ba gương mặt tuấn tú tương tự nhau đều đang nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người đàn ông cấm dục cao quý đằng trước.
Mẹ nó, Bảo Bảo nhà bọn họ mới hai mươi mốt tuổi, còn nhỏ như vậy mà đã bị Vân Hoán ăn vào bụng, chú có thể nhịn, nhưng thím không thể nhẫn.
Tần Nhất bị Tôn Chỉ Lan lôi kéo vào nhà, bên trong biệt thự sạch sẽ gọn gàng, không phải loại thiết kế trang hoàng lộng lẫy, mà là theo phong cách nhẹ nhàng ấm áp.
Tôn Chỉ Lan bảo Tần Nhất ngồi xuống, sau đó bà chống cằm nâng mặt, cười tủm tỉm nhìn Tần Nhất. Hai người không nói chuyện, cứ như vậy nhìn chằm chằm nhau, phảng phất muốn nhìn đến thiên hoang địa lão.
Dù là Tần Nhất lạnh nhạt cũng có chút không được tự nhiên, cô không có bao nhiêu kinh nghiệm ở chung với Tôn Chỉ Lan. Khi còn bé, mỗi lần đến Tần gia, bầu không khí của một nhà năm người Tần gia luôn luôn rất ấm áp hạnh phúc, cái loại cảm giác đó cô hoàn toàn không thể chen lọt vào.
Trong trí nhớ, Tôn Chỉ Lan ôn nhu như nước, bà lúc nào cũng làm đồ ăn ngon cho ba anh em Tần Hàn Vũ. Khi đó, Tần Hàn Vũ đang ở độ tuổi thiếu niên mới lớn, tính tình có chút phản nghịch, tuy không thích đồ ăn ngọt nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết phần của mình.
Tần Hàn Mạt từ nhỏ đã nghịch ngợm, mặc dù lớn hơn Tần Kiều Kiều hai tuổi, nhưng so với Tần Kiều Kiều còn muốn nghịch ngợm hơn. Chỉ là hỗn thế tiểu Ma Vương thích nghịch này, ở trước mặt Tôn Chỉ Lan lại vô cùng ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ.