Tôn Chỉ Lan nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng búp bê vải, vô cùng thân mật gọi tên Nhất Nhất.
Tần Nhất có chút hoảng hốt, có vài ký ức giống như xuyên việt, từ nơi xa truyền về, bỗng nhiên hiện lên ở trước mắt cô.
Đời trước, sau khi thân thế của cô được hé lộ, Tôn Chỉ Lan không tiếp thu được sự thật cô đã chết, tinh thần trở nên rối loạn, so với hiện tại cũng không khác mấy, một mình ôm búp bê vải ngồi ở cửa, không ngừng gọi tên cô.
Chỉ là khi đó Tôn Chỉ Lan già hơn hiện tại nhiều, tóc đã hoa râm.
"Bà ấy..." Tần Nhất liếm liếm cánh môi hơi khô, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Hai bóng dáng của Tôn Chỉ Lan hợp vào nhau vừa khít, cho dù cô trọng sinh trở về, thay đổi rất nhiều chuyện, thế nhưng bánh răng lịch sử vẫn thong thả mà kiên định chuyển động.
"Từ khi em lâm vào ngủ say, thần trí của mẹ có hơi rối loạn, thường xuyên một mình ôm búp bê vải, coi đó là em." Tần Hàn Vũ dừng một chút, mắt phượng cụp xuống, bên trong là sự đắng chát.
Anh không muốn nói chữ "chết", cũng sẽ không nói. Trong tiềm thức, chữ "chết" đồng nghĩa với việc Bảo Bảo không thể tỉnh lại, cô chỉ là ngủ thiếp đi, giống như là người đẹp ngủ trong rừng vậy.
"Cha, con đã trở về." Tần Hàn Vũ lắc đầu, Bảo Bảo không có việc gì, đây đã là chuyện tốt nhất rồi. Với lại, bây giờ một nhà bọn họ được đoàn tụ, những chuyện không vui kia không cần nghĩ lại.
Tần Miễn nghe thấy giọng nói của con trai cả, quay đầu lại nhìn, người đầu tiên ông nhìn thấy là thiếu nữ với bộ váy dài màu lam, mặt mày tinh xảo, mắt phượng độc nhất vô nhị, làn da dưới ánh mặt trời sáng long lanh, giống như tiên tử từ trên trời giáng xuống.
"Choang" một tiếng, bát cháo trên tay Tần Miễn rơi xuống đất, ánh mắt ông tham lam nhìn theo thiếu nữ trước mắt, thế nhưng chân lại hoàn toàn không nhấc bước được.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, đã từng khí phách làm mưa làm gió một thời, Tần thiếu mà toàn bộ Kinh Đô không người dám bất kính, giờ phút này, mắt phượng lại có chút ướŧ áŧ, một bước cũng không dám bước tới, ngay cả tiếng hô hấp cũng nhẹ đi, như sợ kinh hãi đến tiên tử trước mắt, sợ cô rời đi.
"Cha, có chuyện gì vậy, thứ gì vừa vỡ à?" Tần Hàn Mạt nghe được tiếng vang, từ trong phòng khách đi ra. Tuy thân hình thanh niên hai mươi ba tuổi có phần hơi gầy yếu, nhưng mắt phượng nhiệt liệt, tuấn lãng như ánh mặt trời.
Thế nhưng, trên má phải của anh ta lại có một vết thương thật dài, dữ tợn đáng sợ, phá hủy gương mặt đẹp trai vốn có, khiến nó trở nên rất dọa người.
Tần Hàn Mạt đi tới thì thấy Tần Miễn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, anh ta theo tầm mắt của cha nhìn qua, thoáng cái cũng không thể dời mắt đi nổi.
Là Tần Nhất, là Bảo Bảo, em gái của anh ta đã trở về!
Trong mắt Tần Hàn Mạt bắn ra lửa nhiệt nóng rực, năm năm qua, mỗi ngày anh ta đều sống trong nỗi thống khổ. Anh ta chỉ lớn hơn Tần Nhất hai tuổi, thế nhưng anh ta thật lòng yêu thương em gái mình.
Song, khi chân tướng tàn nhẫn được bày ở trước mặt, Tần Hàn Mạt so với ai khác đều đau đớn hơn. Anh ta vô cùng yêu thương em gái mình, cũng đã thề cả đời sẽ bảo vệ cô. Nhưng đến một ngày, đột nhiên biết được em gái mình thương yêu mười mấy năm qua là giả, mà em gái ruột thịt của anh ta, lại bị bọn họ vô tình tổn thương.
Mấy người đều không ai lên tiếng, Tần Nhất là vì từ trước tới nay chưa từng cùng những người được gọi là "người nhà" này chung đụng, không biết làm thế nào. Mà Tần Hàn Mạt và Tần Miễn là không dám mở miệng, sợ quấy nhiễu đến thiếu nữ váy lam trước mắt, sợ cô lại một lần nữa biến mất.
Người đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc là Tôn Chỉ Lan.
Lúc bà nhìn thấy Tần Nhất, đôi mắt đẹp bắn ra vô hạn hào quang, búp bê vải trong tay cũng không cần, trực tiếp nhào tới ôm lấy Tần Nhất.
Hương thơm nhàn nhạt cùng nhiệt độ ấm áp truyền tới, thế nhưng cơ thể Tần Nhất lại có chút cứng ngắc.
Tôn Chỉ Lan ngược lại rất vui mừng, bà ôm chặt lấy Tần Nhất, trong miệng lẩm bẩm: "Bảo Bảo, Bảo Bảo của mẹ, con đã trở về rồi."