Giờ khắc này, Tiểu Lam nhận thức được rất rõ rằng, lúc nó chưa có đủ thực lực để phân cao thấp với nam nhân này, nó vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn.
Thấy vật nhỏ trong ngực yên tĩnh, Vân Hoán mới nhìn về phía Dương Tình Thiên.
Nói thật, đây là người phụ nữ đầu tiên ngoại trừ Tần Nhất khiến anh nhìn thẳng, nhưng nguyên nhân lại là vì cô ta là tình địch.
Dương Tình Thiên cao gầy, làn da không phải rất trắng, dáng dấp cũng không phải rất đẹp, thậm chí còn không xinh xắn bằng Đặng Bảo Bình bên cạnh, cũng không đáng yêu tinh xảo như Cốc Tiệp.
Nhưng trên người cô ấy lại có một loại hơi thở riêng, nhẹ nhàng, ôn nhu. Ở chung với cô ấy, bạn sẽ không tự chủ bị cô ấy lây nhiễm, tâm tình được thả lỏng.
Cô ấy ôn nhu giống như Tần Nhất, chỉ có điều một người lơ lửng ở mặt ngoài, một người lại giấu sâu bên trong.
Vân Hoán không sinh ra cảm giác nguy cơ với Trần Triệt, cũng không sinh ra cảm giác nguy cơ với Mộc Hiên Nhiên, nhưng với người phụ nữ bình thường này, anh lại có sự cảnh giác nhẹ.
Điều này có chút khó tin, nhưng Vân Hoán lại nghe theo ý nghĩ của nội tâm mình.
Nhìn Tần Nhất và Đặng Bảo Bình chuyện trò vui vẻ, đáy mắt Vân Hoán lóe lên một tia sáng tối tăm, Tiểu Lam trong ngực theo bản năng cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Vân Hoán đi tới, đôi chân thon dài thẳng tắp, dáng người cân đối mạnh mẽ, khí chất kiêu ngạo lạnh lùng, khuôn mặt tuấn lãng góc cạnh, tựa như vị thần bên trên thần đàn.
Anh tự nhiên nhét Tiểu Lam trong ngực cho Tần Nhất, đầu mày ôn nhu, tóc đen hơi rối nhưng lại có thứ tự, khiến cho người đàn ông cấm dục mười phần tăng thêm mấy phần lười biếng gợi cảm.
"Đang nói chuyện gì vậy?" Giọng nói trầm thấp dễ nghe như rượu ngon ủ lâu năm, hương rượu bên trong dường như muốn say đổ lòng người.
Trải qua chuyện của Tiểu Lam, Tần Nhất cảm giác mình và Vân Hoán càng gần hơn một bước, tâm cùng tâm hoàn toàn dính vào cùng một chỗ. Khi đối mặt với anh, cô khó có được lộ ra sự đáng yêu xinh xắn và ngọt ngào của thiếu nữ.
"À, Bảo Bình đang nói cho em nghe tình huống của căn cứ."
Cô "chết" đã năm năm, vừa tỉnh dậy, có những chuyện so với đời trước cũng đã thay đổi, căn cứ thành phố Z là nơi cô nán lại lâu nhất, tuy nơi đó chứa đựng tất cả hồi ức khiến cô không chịu nổi, thế nhưng trong đáy lòng, cô vẫn có một tia quyến luyến đối với nơi đó.
Tính tình Đặng Bảo Bình đơn thuần, cô ấy ngược lại không mấy sợ Vân Hoán. Vân Hoán đối xử dịu dàng với Tần Nhất, cô ấy đều nhìn ở trong mắt. Mặc kệ người ngoài nói anh lãnh huyết tàn nhẫn thế nào, cô ấy lại cảm thấy Đế thiếu rất ôn hòa.
"Hì hì, Đế thiếu, anh đối xử với nam thần thật tốt. Nói thật, lần đầu tiên gặp mặt, em đã cảm thấy hai người rất xứng đôi."
Đặng Bảo Bình nói là lời thật lòng, lúc vừa gặp mặt, cô ấy đã cảm thấy bầu không khí chung đụng giữa Tần Nhất và Vân Hoán không bình thường, cẩn thận quan sát, liền cảm thấy hai người rất xứng đôi.
"Vậy sao, tôi cũng cảm thấy thế." Người đàn ông nào đó cũng không cảm thấy mình da mặt dày: "Nhất Nhất cũng rất thích cô, hi vọng đến lúc đó cô có thể tới tham dự hôn lễ của chúng tôi."
Ở tận thế, nam nữ ở bên nhau hoàn toàn không cần hôn lễ, chỉ cần đẳng cấp ở trong căn cứ ngang ngang nhau là được, cũng không có bất kỳ pháp luật nào bảo hộ, ly hôn cũng rất tùy ý.
Thậm chí có rất nhiều người căn bản còn không đi đăng ký, trực tiếp ở chung một chỗ.
Thế nhưng Vân Hoán không muốn như vậy, anh yêu Thất Thất, cho nên anh muốn mang đến tất cả những gì tốt nhất cho cô.
Thật ra thì không cần làm bất kỳ chuẩn bị nào nữa, bởi vì vì hôn lễ này, anh đã chuẩn bị suốt năm năm, hiện tại chỉ thiếu cái gật đầu của Tần Nhất mà thôi.
Vân Hoán vừa dứt lời, hiện trường liền sôi trào. Tần Hàn Vũ là nổi giận, tên cầm thú này, Bảo Bảo nhà anh mới hai mươi mốt tuổi, vậy mà sắp bị Vân Hoán bắt về tổ rồi.
Đặng Bảo Bình và Cốc Tiệp ngược lại là chúc phúc, các cô biết hai người đến với nhau cũng không dễ dàng, trong mắt Đặng Bảo Bình tràn đầy hưng phấn: "Thật sao, vậy đến lúc đó em khẳng định sẽ đi."
Hôn lễ của nam thần, cô rất chờ mong.