Tiểu Lam là đệ đệ của Phi Hồng, Phượng Khuynh Ca đương nhiên sẽ nhớ nó, nhưng mà nhớ nhất vẫn là thiếu niên trong trẻo lạnh lùng kia.
Phi Hồng ngạo kiều khẽ gật đầu, đáy mắt là một mảnh ôn nhuận: "Ừm, cuối cùng đã độ kiếp thành công, mặc dù có chút đần, nhưng tốt xấu gì cũng không làm mất mặt Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta."
Phượng Khuynh Ca khẽ cười, tiểu Phi Hồng của nàng luôn ngạo kiều như vậy, nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng trong lòng vô cùng vui vẻ, sợ là vừa cảm ứng được đã không kịp chờ đợi chạy đến nói cho nàng biết, nhưng trên mặt cứ cố ý giả bộ không phải chuyện gì to tát.
"Vậy à..." Phượng Khuynh Ca vuốt vuốt mái tóc dài của mình, mắt phượng nhắm hờ, không nói được có bao nhiêu gợi cảm chọc người: "Chúng ta đi thăm họ một chút đi, vừa vặn ta cũng nhớ tiểu Nhất Nhất, ngươi cũng nhớ Tiểu Lam."
Trong lòng Phi Hồng hơi động, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra thản nhiên, không chút biểu tình khác thường: "Ai nhớ tên ngu xuẩn kia."
Nói xong, thân thể nho nhỏ hóa thành một đạo hồng quang bay vào phượng giới, chỉ còn thanh âm trong trẻo lành lạnh vang lên: "Ngươi vẫn nên kiềm chế một chút đi, túng dục quá độ, thương thân."
Cơ thể Phượng Khuynh Ca nghiêng một cái, suýt chút ngã xuống giường, bĩu môi thầm nghĩ, tiểu Phi Hồng đúng là không dễ chơi.
"Ca Nhi ~" Âm thanh u oán của mỗ nam nào đó truyền đến.
Phượng Khuynh Ca xoắn xoắn lọn tóc trên tay, môi đỏ hơi bĩu: "Hóa ra ngươi vẫn còn ở đây à."
Quỷ Đế bị xem nhẹ cũng không giận, trực tiếp xông tới, giống như trung khuyển hôn lên khóe miệng Phượng Khuynh Ca.
Phượng Khuynh Ca có chút ghét bỏ đẩy hắn ra: "Còn không mau đi chuẩn bị, ta muốn đi thăm tiểu Nhất Nhất, ngươi nhớ chuẩn bị thêm nhiều đồ tốt vào đấy. Lần trước tiểu Nhất Nhất đi vội vàng, ta còn thật nhiều đồ còn chưa kịp đưa cho nàng ấy."
Quân Mặc Ly nghe vậy, lập tức đi xuống chuẩn bị, lời của Ca Nhi chính là thánh chỉ. Sau đó, dưới vẻ mặt tràn đầy nước mắt của quản gia, suýt chút nữa thì chuyển toàn bộ Quỷ Các đi.
Phượng Khuynh Ca mắt phượng sáng rực, tiểu Nhất Nhất, chờ tỷ tỷ tới tìm ngươi.
(Truyện chỉ được đăng trên trang s3.truyenhd.com @thanhty1412)
Giờ phút này, Tần Nhất đang cùng Vân Hoán tìm Tần Hàn Vũ, không hề biết Phượng Khuynh Ca sắp cho mình một cái kinh hỉ.
Vân Hoán nắm tay Tần Nhất, còn Tiểu Lam đang nằm trong lòng anh, cái đầu nhỏ gác lên vai anh. Hai lớn một nhỏ, nhìn thật giống một nhà ba người.
Cũng may trước khi trời tồi, rốt cuộc Tần Nhất cũng tìm được nhóm người Tần Hàn Vũ.
Tần Hàn Vũ nhìn thấy Tần Nhất, lập tức bỏ lại đám người phía sau chạy về phía cô. Nhưng nghĩ đến Tần Nhất không thích anh ôm cô, chỉ đành nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của cô, trong mắt phượng thâm thúy không hề che giấu được sự lo lắng của anh.
"Bảo Bảo, em không sao chứ, có bị thương không?"
Mặc dù biết Tần Nhất tự nguyện để Hắc Ưng bắt đi, nhưng Tần Hàn Vũ vẫn rất không yên lòng.
"Tôi không sao, anh không cần lo lắng." Tần Nhất nhàn nhạt trả lời.
"Không có việc gì là tốt rồi." Tần Hàn Vũ thở phào một hơi, sự lo lắng sốt ruột giữa hai đầu lông mày cũng từ từ biến mất.
Anh đang định hỏi Tần Nhất có biết người phía sau màn là ai hay không, thì nghe thấy tiếng Đặng Bảo Bình kinh ngạc nói: "Nam, nam thần...khi nào thì cùng Đế thiếu có bảo bảo lớn như vậy?"
Tần Hàn Vũ sửng sốt, lập tức nhìn về phía Vân Hoán, kết quả đập vào mắt là một khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo, mắt phượng long lanh ánh nước, môi mỏng phấn nộn, trắng nõn tinh xảo, hoàn toàn là thể kết hợp giữa Tần Nhất và Vân Hoán.
Tần Hàn Vũ giận dữ, không thèm để ý đến cái gì nữa, túm lấy Vân Hoán, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bảo Bảo còn nhỏ như vậy, cậu vậy mà...tên cầm thú này!"
Bảo Bảo nhà anh mới hai mươi mốt tuổi, còn nhỏ như thế, tên cầm thú này sao lại có thể hạ được miệng?
Trán Tần Nhất rơi xuống vài đường hắc tuyến, cô đã không còn nhỏ nữa, được không? Ở tận thế, nữ dị năng giả hai mươi mốt tuổi còn chưa kết hôn đều được gọi là "gái ế".