Tần Nhất đứng yên, làn váy màu xanh vỏ cau lay động, gương mặt tuyệt mỹ hờ hững thản nhiên, mắt phượng khẽ liếc, làm cho Vương Tán Đình cảm tưởng như có được một luồng uy áp đánh tới.
"Bà nói xong chưa?"
Thanh âm của Tần Nhất rất dễ nghe, không mềm nhẹ thanh thúy như các nữ sinh khác. Giọng của cô luôn mang theo một chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như tiếng suối róc rách.
Vương Tán Đình ngẩn người, bà ta đột nhiên có cảm giác mình không hề quen biết thiếu nữ trước mặt. Đây vẫn là Tần Nhất hay khép nép trốn sau lưng Hứa Hinh Hương ngày trước sao?
Bà ta từ trên người cô thấy được bóng dáng của người nọ, người đàn ông đơn độc xông xáo hắc đạo(?), người đàn ông được tôn xưng là Tần thiếu.
"Bà nói xong rồi thì giờ đến lượt tôi nói." Một tay Tần Nhất đưa lên nghịch tóc, lười biếng dựa vào người Vân Hoán, giọng nói mang theo chút thờ ơ lạnh nhạt: "Vương Tán Đình, với bộ dạng người không ra người thú không ra thú của bà, bà nghĩ, nếu bị anh Tần Miễn của bà nhìn thấy thì sẽ như thế nào? Có chán ghét bà hay không? À, là tôi quên, ông ta từ trước đến giờ vẫn luôn chán ghét bà, nói đúng hơn là hận bà. Người mà ông ta yêu từ trước đến giờ đều chỉ là Tôn Chỉ Lan."
"Vương Tán Đình bà căn bản không thể lọt vào mắt ông ta, cũng không thể bước vào tim ông ta. Ngay cả Tần Kiều Kiều cũng là do bà và một người đàn ông khác lăn lộn với nhau mà sinh ra, nhưng lại cố chấp cho rằng cô ta là con của Tần Miễn."
Ngữ khí của Tần Nhất không hề che dấu sự trào phúng. Khi đó, sau khi cô "chết", đã nhìn thấy rõ tất cả chuyện của đời trước.
Tần Kiều Kiều là con của Vương Tán Đình sau khi bà ta uống say cùng một người đàn ông khác lên giường. Thế nhưng bà ta không muốn thừa nhận điều đó, hoặc là từ trong tiềm thức, bà ta vẫn cố chấp cho rằng Tần Kiều Kiều là con của Tần Miễn, để rồi đi tính kế hãm hại Tần Miễn. Hai người họ trước đó hoàn toàn chưa từng phát sinh quan hệ gì.
Giẫm vào chân đau của người khác, ai mà chả biết. Vương Tán Đình khiến cô không dễ chịu, vậy cô sẽ khiến bà ta càng khó chịu hơn nữa.
"Mày nói dối, Kiều Kiều là con của anh Tần Miễn. Nó là con gái ruột của anh Tần Miễn." Vương Tán Đình hét lên, cực lỳ giống một mụ đàn bà chanh chua.
Bà ta hận Tôn Chỉ Lan, hận Tôn Chỉ Lan đã cướp đi Tần Miễn. Tần Miễn là của bà ta, chỉ có bà ta mới xứng với Tần Miễn. Tôn Chỉ Lan chẳng qua chỉ có một túi da tốt (kiểu ngoại hình đẹp) còn lại thì chẳng biết gì cả, hoàn toàn là một bao cỏ không hơn không kém.
Vương Tán Đình bà tài hoa hơn người, thế nhưng tại sao anh Tần Miễn lại chọn con tiện nhân kia?
Tần Nhất nhìn Vương Tán Đình đang chìm trong điên cuồng, trong lòng không có một chút đồng tình nào. Thứ như tình cảm, không phải xứng hay không xứng, chỉ có yêu hay không yêu mà thôi.
Mà hiển nhiên, Tần Miễn không yêu bà ta.
"Tao muốn gϊếŧ chết mày." Đột nhiên trên người Vương Tán Đình bộc phát ra một luồng lệ khí kinh người, mạnh mẽ bắn tới chỗ Tần Nhất. Tần Nhất linh hoạt né tránh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ chỉ có biểu cảm lạnh lùng: "Vân Hoán, em muốn tự mình giải quyết việc này. Hôm nay, em phải trừ đi khối u ác tính trong lòng."
Vân Hoán đang định xông lên trước, nghe tiểu gia hỏa nói vậy liền dừng bước chân, nhìn thiếu nữ đang tràn đầy chiến ý, đẹp giống như hồng mai trên cây trong mùa đông lạnh lẽo, kiên cường mạnh mẽ. Trán anh giãn ra, nói: "Được".
"Tiểu tiện nhân, ai chết trước còn chưa biết rõ đâu." Vương Tán Đình khôi phục lại vài tia lý trí, trên dây leo màu xanh lá mang đầy gai nhọn, mạnh mẽ quất đến chỗ Tần Nhất.
Hai tay Tần Nhất ngưng tụ ra băng nhận (lưỡi đao băng), đỡ lấy không chút do dự. Lần này không phải là cuộc chiến giữa cô và Vương Tán Đình, mà là cuộc chiến giữa cô và chính bản thân mình.
Hai bên người đến ta đi, Vương Tán Đình ngược lại khó đối phó hơn so với cô tưởng tượng.
Chủ yếu là do dây leo của bà ta cực kỳ cứng rắn, băng nhận của cô chém lên đó nhưng không lưu lại một chút dấu vết nào.
Tần Nhất vung tay lên, phần đất dưới chân Vương Tán Đình trong nháy mắt đã bị đóng băng.
Vương Tán Đình trán cũng không nhăn lấy một cái, dây leo khẽ đẩy một cái, thân thể thuận lợi tránh thoát.