Chất lỏng màu xanh chảy xuống, sau đó có một thứ cũng theo chất lỏng cùng nhau chảy ra ngoài, đóa hoa thê thảm hét một tiếng bén nhọn, cuối cùng vô lực ngã xuống.
"A, trong bụng đóa hoa làm sao còn cất giấu một người?" Đặng Bảo Bình bịt mũi nhích tới gần: "Hình như là một người phụ nữ."
Tần Nhất xoa xoa cái cằm trơn bóng: "Chắc là người trước đó bị nó nuốt xuống, nhưng mà tại sao chưa bị ăn hết?"
Theo như cô vừa quan sát, gốc thực vật biến dị đều là trực tiếp nhai nát người nuốt xuống, tại sao người này không bị làm sao? Cơ thể không những còn nguyên vẹn, hơn nữa người phụ nữ này vẫn còn thở.
"Tình Thiên." Tần Nhất gọi thiếu nữ dịu dàng đến: "Tôi nhớ cô là dị năng hệ thủy, có thể làm sạch cho người này không?"
Tần Nhất tuy có thể ngưng tụ ra nước, nhưng dù sao cô cũng là dị năng hệ băng, nước ngưng tụ ra được rất ít.
Dương Tình Thiên đi lên phía trước, đôi mi thanh tú cong cong, cười yếu ớt: "Đương nhiên có thể."
Nhìn thiếu niên tuấn lãng tùy ý trước mắt, trong lòng Dương Tình Thiên khẽ run, vội rủ mí mắt xuống, đầu ngón tay ngưng tụ nước dội lên người người phụ nữ trên mặt đất. Cô không dám lại đối mặt với thiếu niên, sợ ái mộ dưới đáy mắt bị tiết lộ ra ngoài.
Vân Hoán khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, tâm tư của Dương Tình Thiên làm sao anh lại nhìn không ra, chỉ là anh mới sẽ không chủ động nói ra đâu. Thất Thất là của anh, của một mình anh.
Cùng nhìn ra còn có Cốc Tiệp, gương mặt trẻ con tinh xảo không biểu cảm, thế nhưng trong đôi mắt to ngập nước lại hiện lên từng tia lo lắng. Tâm tư của Dương Tình Thiên làm sao cô ấy lại không biết, nhưng bây giờ đối phương đã ở bên Đế thiếu, cơ hội vốn đã cực kỳ nhỏ hiện tại càng thêm mong manh.
Thế nhưng, cô ấy lại không biết khuyên Dương Tình Thiên như thế nào. Dù sao thứ như tình cảm không phải là thứ con người ta có thể khống chế, cũng không phải vấn đề về xu hướng giới tính, chỉ là người mình thích vừa vặn là nữ sinh mà thôi.
Sau khi Dương Tình Thiên đem người trên mặt đất rửa sạch, lộ ra mặt mũi đối phương, đáy mắt Tần Nhất chợt xuất hiện lệ khí nồng đậm. Hận ý kinh thiên như vậy, ánh mắt lạnh lẽo như vậy, khiến Dương Tình Thiên giật mình sợ hãi.
Từ trước tới nay cô chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Tần Nhất, giảo hoạt, vô lại, tà khí, thanh lãnh, ấm áp thân sĩ, cô đều gặp qua, thế nhưng lạnh lùng vô tình, băng lãnh thấu xương như vậy, cô trước giờ chưa từng thấy. Tần Nhất như vậy, cô không hề cảm thấy đáng sợ, ngược lại có chút đau lòng.
Vân Hoán là người đầu tiên cảm giác được Tần Nhất không thích hợp, anh sải bước nhanh tới, nhẹ nhàng bưng lấy mặt Tần Nhất, để cô nhìn thẳng vào mắt anh, thanh âm trầm thấp: "Thất Thất, nhìn anh, nhìn anh, anh ở đây."
Con ngươi Tần Nhất hiện lên màu đỏ tươi, Vân Hoán chú ý tới trên trán cô có một con Phượng Hoàng màu đỏ như ẩn như hiện, ngón tay anh nhẹ nhàng che đi ấn ký, hôn nhẹ lên khóe môi Tần Nhất: "Thất Thất, anh ở đây, đừng sợ."
Dáng vẻ của Tần Nhất, rõ ràng là muốn nhập ma.
Tần Hàn Vũ giật mình sửng sốt, anh ta không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng trước đó Bảo Bảo vẫn còn tốt mà. Đợi khi ánh mắt chạm đến gương mặt của người phụ nữ trên mặt đất, trái tim đập nhanh hơn một nhịp, một cái tên bật thốt ra khỏi miệng: "Vương Tán Đình."
Vân Hoán ôm lấy Tần Nhất, sau đó mang cô đi qua một bên, lệ khí trên người tiểu gia hỏa càng ngày càng đậm, tiếp tục như vậy sẽ không tốt.
Tần Hàn Vũ kinh ngạc, thấp giọng lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy được, không phải bà ta đã chết rồi ư, tại sao bây giờ vẫn còn sống?"
Vân Hoán ôm chặt lấy Tần Nhất, Vương Tán Đình là ai, Vân Hoán đương nhiên không lạ lẫm gì. Lúc trước, chính là người phụ nữ này hủy đi một đời của tiểu gia hỏa. Vân Hoán tuy không biết rõ tuổi thơ của Tần Nhất, nhưng cũng có thể đoán được mấy phần.
Tráo đổi con, đứa bé còn là con của người đàn ông mình yêu nhất với người phụ nữ khác, làm sao bà ta có thể thật lòng đối đãi...