Bản thân Thanh Thanh khi trông thấy cũng có phần dại ra, sao lại là côn trùng? Nó rõ ràng đã nói với cô ta, chỉ cần ăn hạt châu đó, cô ta sẽ đạt được lực lượng, có thể gϊếŧ Tần Nhất.
Đầu ngón tay Tần Nhất bấm một cái, con côn trùng bên trong vòng bảo hộ nháy mắt bạo thể, sau đó bên trong có lít nha lít nhít côn trùng nhỏ màu đen, nhìn thôi cũng khiến da đầu người ta tê dại, tóc gáy dựng đứng.
Trùng mập màu trắng chẳng qua là mồi nhử, thứ bên trong mới là thật.
Tần Nhất cũng không ngờ tới bên trong lại là thứ buồn nôn như vậy, tuy cô không biết những con trùng nhỏ màu đen là cái gì, nhưng nó mang đến cho cô cảm giác không tốt.
Thanh Thanh kinh ngạc, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Tại sao có thể như vậy, vì sao nó lại gạt tôi?"
Tần Nhất cười lạnh, Thanh Thanh lúc này không muốn tin tưởng sự thật trước mắt, Tần Nhất cũng có thể lý giải. Cô ta sợ là không chỉ muốn báo thù cho Quang ca, hoặc là nói, một khắc khi thực vật biến dị đến tìm cô ta, mục đích chủ yếu cô ta muốn gϊếŧ cô không phải bởi vì Quang ca, mà là bởi vì muốn có được sức mạnh.
Muốn có được sức mạnh thực vật biến dị cho cô ta, cho nên mặt ngoài cô ta mượn cớ báo thù cho Quang ca để ngụy trang, trên thực tế lại là muốn có được lực lượng.
Tần Nhất không rảnh đi quản Thanh Thanh, trên thực tế cô chỉ muốn biết thực vật biến dị này đang giở trò quỷ quái gì. Đưa vòng bảo hộ chứa những con trùng màu đen cho Vân Hoán, đầu ngón tay Vân Hoán lóe lên một ngọn lửa đỏ, côn trùng màu đen bên trong bị đốt sạch sẽ, một cỗ mùi hôi thối lại truyền tới.
"Chúng ta đi thôi." Tần Nhất nói với mấy người Đặng Bảo Bình, mọi người lách qua hố đất, tiếp tục đi về phía trước. Đối với thực vật biến dị này, Tần Nhất càng ngày càng cảm thấy hứng thú. Thực vật biến dị có tư tưởng, thậm chí biết dùng một chút thủ đoạn nhỏ giống con người, thật là khiến người ta chờ mong.
Lâm Bình nhìn đám người Tần Nhất càng ngày càng đi xa, anh ta thở dài, nhìn lướt qua ánh mắt có chút đờ đẫn của Thanh Thanh, trong giọng nói có chút thương tiếc: "Thanh Thanh, tự cô xem rồi xử lý đi."
Nói xong, anh ta mang theo hai người khác vội đuổi theo sau nhóm Tần Nhất. Lần này, Lâm Bình đã hoàn toàn không còn tâm tư muốn nhặt nhạnh chỗ tốt, nhưng anh ta vẫn muốn đi xem thứ thực vật biến dị kia rốt cuộc là như thế nào.
Một mình Thanh Thanh lưu lại nơi này, sau một đêm, thứ gì cô ta cũng không có, hiện tại ngay cả đám người Lâm Bình cũng bỏ cô ta. Thế nhưng, cô ta có lỗi gì, cô ta chỉ là muốn bản thân mạnh lên mà thôi, cô ta có lỗi gì?
Một trận gió lạnh thổi qua, lá cây xào xạc vang lên, từng sợi dây leo thô to chậm rãi bò về phía Thanh Thanh. Cô ta nghe tiếng nhìn sang thì phát hiện, vừa định lên tiếng, tay chân lập tức bị trói chặt lấy, miệng cũng bị dây leo bịt chặt, cô ta muốn xin giúp đỡ, nhưng thanh âm gì cũng không phát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị kéo đi.
Nhóm người Tần Nhất tiếp tục đi về phía trước, ba người Lâm Bình theo ở phía sau. Tần Nhất cũng không nói gì, bọn hắn muốn theo tới là tự do của bọn hắn, cô không xen vào, cũng không muốn quản.
"Vân Hoán, anh nói xem thực vật biến dị này đang nghĩ cái gì?" Lông mày Tần Nhất nhíu lại.
Thực vật biến dị nếu như chỉ giật dây Thanh Thanh gϊếŧ bọn họ, cô sẽ cảm thấy rất bình thường. Nhưng mà bây giờ, cô rõ ràng cảm giác được, thực vật biến dị không phải muốn gϊếŧ bọn họ, mà dường như đang sai bảo Thanh Thanh dẫn bọn họ đi tới nơi nào đó.
Vân Hoán cũng có chút không hiểu, hoặc là nói anh cũng không biết thực vật biến dị đang có ý đồ gì.
"Anh không biết, nhưng chúng ta phải cẩn thận." Bàn tay to của Vân Hoán nắm chặt lấy tay Tần Nhất, không muốn buông ra, hận không thể khảm người bên cạnh vào trong xương tủy của mình, cùng mình hòa làm một thể.
"Vâng." Tần Nhất gật đầu đồng ý
Mộc Hiên Nhiên có chút không vui, anh ta rất không thích toàn bộ ánh mắt của tiểu gia hỏa đều chỉ dành cho Vân Hoán.