Lời Tần Nhất vừa dứt, bầu không khí hơi có chút biến hóa.
"Làm sao vậy?" Tần Nhất nhíu nhíu mày.
Cô nói sai gì à?
Vân Hoán vuốt ve mái tóc của Tần Nhất: "Không sao, Sở Hòa và A Nguyên không đến, bọn họ đi làm nhiệm vụ ở nơi khác."
Tần Nhất nhìn Vân Hoán, không hỏi gì thêm. Cô biết tuyệt đối không phải như lời Vân Hoán nói, anh đã không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi nhiều.
Giữa người với người có đôi khi thật sự rất kỳ diệu, một chuyện nhỏ, một động tác nhỏ, cũng có thể làm cho bọn họ trở thành đồng bạn tốt cả đời.
"Đúng rồi, Nhất Nhất, chừng nào thì cậu và chúng tôi trở về căn cứ? Cậu không biết đâu, nơi đó của chúng ta rất tốt, còn có tòa thành nhỏ kia, lão Đại đặc biệt xây vì cậu."
Gặp lại Tần Nhất, Lâm Thanh vô cùng vui mừng. Anh không kịp chờ đợi muốn mau mau dẫn Tần Nhất về, nói với người trong căn cứ, đây chính là Công tử của bọn họ.
"Căn cứ Đế Đô." Tần Nhất đương nhiên biết nó. Dù sao đó cũng là nơi đời trước cô không chỉ một lần khát vọng có thể tiến vào.
Căn cứ Đế Đô là căn cứ đoàn kết nhất trong tất cả các căn cứ, không có cái thứ hai. Người bên trong đều là bạn bè anh em, Tần Nhất từ trước tới nay chưa từng thấy qua căn cứ đoàn kết như vậy.
"Đúng đúng, chính là căn cứ Đế Đô, là nhà chung của sáu người chúng ta." Nói đến chuyện này, trong đôi mắt hồ ly của Lâm Thanh hiện lên ánh sáng nhu hòa. Nhà, nhà của bọn họ.
"Tôi không đi." Tần Nhất từ chối.
Lâm Thanh nghẹn họng nhìn trân trối, không chỉ anh, những người khác cũng nhìn về phía Tần Nhất, không rõ tại sao cô lại từ chối: "Tại sao vậy, Nhất Nhất?"
Ánh mắt Lâm Thanh ai oán.
Tần Nhất cười yếu ớt: "Tôi muốn ra ngoài lịch luyện, muốn đi xem từng căn cứ, đề cao thực lực của bản thân, sau đó đi tìm tiến sĩ Lâm."
Cô và tiến sĩ Lâm định trước không chết không ngừng. Cô sẽ không bỏ qua cho tiến sĩ Lâm, đương nhiên, tiến sĩ Lâm cũng sẽ không bỏ qua cô. Nhưng mà hiện tại cô chỉ là dị năng giả cấp bảy, căn bản không phải đối thủ của tiến sĩ Lâm.
Đẳng cấp của dị năng giả chia ra từ cấp một đến cấp mười, có lẽ trên cấp mươi vẫn còn, nhưng đời trước Tần Nhất chưa từng gặp qua. Hiện tại dị năng hệ băng của cô đạt tới cấp bảy, hệ tinh thần cũng đạt tới cấp bảy, hệ lôi thức tỉnh hơi trễ, hiện tại chỉ có cấp bốn.
Nhưng như vậy vẫn không đủ, trước kia, thực lực của cô còn cao hơn Vân Hoán. Nhưng bây giờ, cô lại nhìn không ra thực lực của Vân Hoán. Vân Hoán nói cho cô biết thực lực của tiến sĩ Lâm cao hơn cô, với thực lực của cô hiện tại hoàn toàn không đủ đánh bại tiến sĩ Lâm.
Cho nên, cô cần lịch luyện, đề cao thực lực của chính mình.
Mà thực chiến là biện pháp tốt nhất.
Lâm Thanh nhìn đáy mắt tràn đầy ý chí chiến đấu của Tần Nhất, nhiệt huyết trong lòng cũng được nhen nhóm. Nhiều năm như vậy, anh ta đã sớm lùi về sau màn, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong căn cứ đều do anh ta đến quản. Thực lực của anh ta cũng không thấp, thế nhưng cũng không phải rất cao.
Trong tiểu đội, anh ta đã là người có thực lực thấp nhất.
Lời của Tần Nhất khiến nội tâm anh ta một lần nữa dấy lên ngọn lửa nhiệt tình.
"Nói rất hay, Nhất Nhất, tôi ủng hộ cậu. Cậu cứ việc đi lịch luyện, không cần phải để ý đến chúng tôi, chúng tôi sẽ ở căn cứ chờ cậu trở về, Đế Đô mãi mãi là nhà của cậu."
Tần Nhất nhẹ gật đầu, trong mắt phượng hiện lên vài tia giảo hoạt: "Nếu Hồ Ly anh đã ủng hộ tôi như thế, vậy thì giúp tôi một việc đi. Tôi đang có chút gấp, anh chuẩn bị cho tôi tinh hạch và thú hạch, càng nhiều càng tốt."
Lâm Thanh vỗ vỗ ngực mình: "Cái này có là gì chứ, tôi bảo đảm sẽ cấp đủ cho cậu."
Tần Nhất cười xán lạn, cưới đến mức Lâm Thanh và Trần Á Bình đều nhìn ra được ý xấu trong mắt cô.