Không, đã không thể gọi là người, mà là quái vật, nửa người nửa Zombie, nửa người nửa thú, nửa thú nửa thú, chủng loại gì cũng đều có.
Vân Hoán cũng có chút chấn kinh, những thứ này đều là do tiến sĩ Lâm nghiên cứu ra sao? Vậy bán thú nhân hiện nay là kiệt tác của tiến sĩ Lâm sao, nhưng mục đích của anh ta là gì?
Chỉ là nghiên cứu đơn thuần hay còn điều gì khác?
Tần Nhất đi qua, bình chứa đầu tiên là nửa người nửa Zombie, một nửa là phụ nữ bình thường, nhưng nửa khác lại là Zombie, giữa họ bị người ta cưỡng ép khâu lại cùng một chỗ, cô còn có thể nhìn thấy đường may.
Bên trong mỗi một bình chứa đều có tình trạng như thế, chỉ có chủng loại bị cưỡng ép tổ hợp lại với nhau là khác biệt. Tần Nhất nhớ, đời trước cô bị tiêm vào các loại virus, cuối cùng người không ra người, chẳng là cái thứ gì cả.
Bỗng nhiên có một tiếng vang lớn phát ra, Vân Hoán tay mắt lanh lẹ kéo Tần Nhất đến bên người, mười bình chứa từ từ mở ra, chất lỏng bên trong chảy ra ngoài. Không ngoại lệ, quái vật bên trong tỉnh lại.
Bọn chúng đều có một đôi mắt màu đỏ tươi, dữ tợn nhìn chằm chằm Vân Hoán và Tần Nhất. Gào lên mấy tiếng, thanh âm thô khàn giống như tiếng quạ đen, nhưng lại đột nhiên bén nhọn, như tiếng thủy tinh mài vào nhau ken két, làm cho não người ta phát đau.
"Đến rồi." Vân Hoán và Tần Nhất lưng tựa lưng, anh ngưng tụ ra nhiều hỏa cầu ném về phía quái vật, nhiệt độ không khí trong phòng lập tức nóng rực lên.
Thế nhưng hỏa cầu đụng phải bọn quái vật lại không có bất kỳ tác dụng gì, bọn chúng hoàn hảo không chút tổn hại, khí thế vẫn hung hăng như cũ nhào tới chỗ Vân Hoán và Tần Nhất, móng tay thật dài hiện ra màu đen.
Tần Nhất lông mày khẽ nhíu, ngưng tụ ra băng tiễn phóng đi, thế nhưng băng tiễn sắc nhọn không gì sánh được rơi trên người chúng như là rơi trên mặt đất, chạm vào liền vở nát, mà bọn chúng lại hoàn hảo không chút tổn hại.
Tần Nhất kinh ngạc, lực sát thương của băng tiễn cũng không thấp, nhìn băng yếu ớt nhưng trên thực tế lại vô cùng cứng rắn, Zombie cao cấp đều có thể bị bắn chết. Đồng dạng, hệ hỏa của Vân Hoán là hỏa biến dị, nó khác với hệ hỏa của các dị năng giả bình thường. Uy lực hệ hỏa của anh mạnh hơn, cái gì cũng có thể thiêu đốt.
Thế nhưng đám quái vật trước mắt, băng tiễn và hỏa cầu đều không dùng được.
Vân Hoán linh hoạt né tránh một quái vật nửa thú nửa người nhào tới chỗ anh: "Thất Thất, da của đám quái vật này hình như rất dày, dị năng của chúng ta đối với bọn chúng đều không có tác dụng gì."
"Ừm, tôi cũng nghĩ thế. Dị năng không dùng được, chúng ta có thể thử xem nắm đấm có hữu dụng hay không." Tần Nhất nói xong, một quyền đánh tới con quái vật nửa mèo nửa chó đang hướng cô quơ quơ móng vuốt. Quả nhiên, một quyền hạ xuống, nửa bên mặt của chó lõm vào.
Tần Nhất giơ lên nắm đấm, khóe miệng mỉm cười: "Thì ra là thế, dị năng đối với bọn chúng không dùng được, nhưng vũ lực lại có tác dụng."
Tận thế, con người có xu hướng càng ngày càng ỷ lại vào dị năng, không chú tâm rèn luyện sức khỏe, cũng bởi vì nguyên nhân này mà cơ thể con người càng ngày càng yếu, tiến sĩ Lâm chính là nhằm vào chỗ này mà nghiên cứu.
Hôm nay nếu như là những người khác, một khi phát hiện dị năng của mình đối với đám quái vật này không có tác dụng, chắc chắn sẽ hốt hoảng bối rối. Càng về sau, bọn họ sẽ quên dần đi làm thế nào để vật lộn (đánh tay không), cuối cùng khẳng định sẽ đánh không lại những quái vật này.
Thế nhưng Tần Nhất và Vân Hoán lại không giống, Tần Nhất trải qua tẩy tủy, sức lực vốn đã được gia tăng lên rất nhiều. Đồng thời, với việc dị năng thăng cấp, cô cũng không quên rèn luyện cơ thể mình để bắt nhịp với sức mạnh dị năng, Vân Hoán cũng thế.
Vân Hoán có con mắt tinh tường, anh đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của rèn luyện cơ thể. Dị năng tuy rất quan trọng, nhưng thực lực của bản thân, rèn luyện tốt thân thể càng quan trọng hơn.
Tìm được cách giải quyết, Tần Nhất và Vân Hoán rất nhẹ nhàng dọn dẹp sạch sẽ quái vật bên trong mật thất. Quái vật bất kể là chủng loại gì, đều bị nát đầu, nằm rải rác đầy đất.