Mặc dù trong lòng bọn họ cũng có phòng bị, nhưng người nào nghĩ đến trong tay Vương Giang còn có độc phấn. Nếu không phải Vân Hoán có dị năng không gian, bọn họ sợ là có chút khó khăn.
Vẻ mặt Vân Hoán ôn hòa: "Không phải tôi."
Anh đi về phía cửa phòng, bỗng nhiên ôm một người vào trong ngực, Trần Triệt định nhãn nhìn đối phương, đây...là Tần Nhất hả?
Vân Hoán sửa sang đầu tóc bởi vì chạy mà có chút rối bời của Tần Nhất, anh lấy ra khăn tay giúp Tần Nhất lau mồ hôi: "Làm sao lại vội như vậy, chạy chậm một chút."
Khóe miệng Trần Triệt giật giật, đại ca, đây là chuyện này có liên quan đến sống chết của chúng ta đấy, cậu cứ thích tùy ý như vậy sao, hả?
Trông thấy Tần Nhất, mọi người liền biết vừa rồi là Tần Nhất cứu bọn họ. Chỉ là bọn họ rất hiếu kỳ, tại sao Vân Hoán biết là Tần Nhất? Cảm giác linh mẫn nhạy bén như vậy, thật giống chó quá đi.
Tần Nhất rút vòng bảo hộ tinh thần của mình về, chiêu này là khi cô ở đại lục Tinh Thần học được từ Khuynh Ca. Tinh thần lực không chỉ có thể dùng để công kích, còn có thể dùng để phòng ngự.
Cô cũng không nhìn bốn người Vân Hoán, mà đi tới trước mặt Vương Giang, nhìn vẻ mặt kinh ngạc ông ta, Tần Nhất lạnh lùng mở miệng: "Nói, tiến sĩ Lâm ở đâu?"
Từ giây phút biết được tin tức của tiến sĩ Lâm, huyết dịch cả người Tần Nhất liền sôi trào, mỗi một tế bào trên người cô đều đang kêu gào, giống như dã thú gào khóc đòi ăn, cần gấp máu tươi mới.
Lúc này, rốt cuộc Vương Giang cũng ý thức được mình không có đường lui, độc phấn bảo mệnh duy nhất vừa rồi đã dùng hết. Ông ta là dị năng giả hệ thủy, nhưng một người khẳng định không đánh lại được nhiều người như vậy.
Đao băng trong tay Tần Nhất giơ lên, dưới ánh đèn, mắt phượng sáng rực, thiếu niên giống như ác ma từ trong Địa Ngục đi ra, sâu trong con ngươi hiện ra sắc đỏ nhàn nhạt, khóe miệng nhếch miệng lên, toàn bộ khuôn mặt tràn đầy tà khí.
"Ông trốn không thoát." Tần Nhất trần thuật một sự thật.
Đám người Trần Triệt hai mắt nhìn nhau mấy lần, Tần Nhất đầy người lệ khí và tà khí như vậy từ trước tới nay bọn họ chưa từng thấy qua. Thế nhưng sát khí cùng mùi máu tươi nồng đậm khiến bọn họ có chút bối rối, cũng có chút khó hiểu.
Rốt cuộc Tần Nhất và tiến sĩ Lâm có thù gì, bọn anh chưa từng nghe nói qua.
"Tôi nói, tôi nói, các người đừng gϊếŧ tôi." Vương Giang trước giờ đều rất thức thời, cũng dựa vào điểm này mà ông ta mới có thể đi tới ngày hôm nay.
"Tiến sĩ Lâm ở trong biệt thự số 1 khu Hương Duyên."
Tần Nhất đạt được tin tức mình muốn, xoay người rời đi. Vân Hoán hướng Lâm Bạch nhẹ gật đầu, Lâm Bạch tiếp nhận được ý tứ của Vân Hoán, đi tới túm lấy Vương Giang.
Vân Hoán xoay người đi theo Tần Nhất, anh có thể cảm giác được đêm nay Tần Nhất có chút không đúng, hưng phấn, khát máu, khiến anh có chút bận tâm.
Trần Triệt đảo mắt nhìn qua Tần Hàn Vũ bên cạnh: "Cậu nói chúng ta có nên đi theo hay không?"
Ài, anh ta rất muốn theo đuôi, hơn nữa anh ta cũng rất nhớ tiểu gia hỏa. Sau lần gặp ở quán ăn, bọn anh có tìm tới cửa nhưng tên hỗn đản Vân Hoán kia lại nói cho bọn anh biết, tiểu gia hỏa đã rời đi.
"Không đi, Vân Hoán có thể bảo vệ tốt em ấy." Tần Hàn Vũ rủ mí mắt, thực lực của người kia mạnh hơn anh nhiều, không, có lẽ là rất nhiều. Lúc trước hai người không chênh lệch nhau bao nhiêu, nhưng hiện tại, khoảng cách giữa anh với cậu ta càng ngày càng xa.
Anh cũng muốn đi theo, nhưng Bảo Bảo...sợ là không muốn gặp anh.
Trần Triệt chỗ nào nhìn không ra cô đơn trên mặt Tần Hàn Vũ, thế nhưng loại chuyện này anh ta cũng không có biện pháp, chỉ có thể vỗ vỗ vai Tần Hàn Vũ, lấy đó xem như an ủi đối phương.
Bên này, bước chân Tần Nhất cực nhanh, khoảng cách giữa cô và chỗ ở của tiến sĩ Lâm càng gần, tròng mắt của cô càng sáng, ẩn ẩn lộ ra khát máu.
Chuyện cũ từng màn tái hiện, cô bị tiến sĩ Lâm tiêm vào máu của Zombie, virus của Zombie, nhưng lại không biến thành Zombie, tiến sĩ Lâm lại tiêm cho cô đủ loại virus mới, mấy năm kia, cô bị tra tấn không ra hình ra dạng.