Mọi người lo lắng sợ hãi, đám người áo đen một chút cũng không nương tay, mặc cho đối phương cầu xin như thế nào, kiên quyết kéo đi. Nếu liều mạng phản kháng, người áo đen trực tiếp vặn cổ người phản kháng.
Người áo đen ra tay lưu loát lại dứt khoát khiến người ở chỗ này không dám lên tiếng.
Người không ngừng giảm bớt, khủng hoảng bất lan ra.
Trong nháy mắt người tại đây ít đi hẳn một nửa, gương mặt Vương Giang dữ tợn nhìn đại sảnh giảm bớt từng người, trong lòng đột nhiên xuất hiện một trận kɦoáı ƈảʍ.
Đám người áo đen bỗng nhiên dừng tay, một người đứng ra lên tiếng: "Người đã đủ rồi, tiến sĩ bảo ngày mai lại tới lấy thêm."
Người áo đen là nói với Vương Giang, giọng điệu lạnh lùng, nhưng Vương Giang cũng không dám có bất kỳ phàn nàn, ông ta kính cẩn lễ phép nói: "Đại nhân, tôi đã biết."
Đám người áo đen mặt lạnh rời đi, Vương Giang liếc nhìn những người còn lại: "Hôm nay xem như các người may mắn, hưởng thụ tốt buổi tối cuối cùng của các người đi."
Ánh mắt Vương Giang dừng lại trên người Vân Hoán một lúc, khinh thường dưới đáy mắt càng trở nên rõ ràng. Đế thiếu cái gì, đều là đồ c*ó vô tích sự. Đế thiếu lợi hại như vậy còn không phải vẫn rơi vào trong tay ông ta, mặc cho ông ta làm thịt sao.
Dám ghét bỏ con gái bảo bối của ông, ông muốn để anh ta hối hận chết đi.
Vương Giang quay người rời đi, nghiêm nghị quát với người canh cửa: "Trông giữ thật cẩn thận cho tôi, một con ruồi cũng không được thả ra. Nếu như thiếu mất một người, các người liền tự mình thay thế vào."
Sau khi Vương Giang rời đi không lâu, Trần Triệt đứng lên hoạt động cơ thể: "Aiya, giả bộ lâu như vậy cơ thể đều cứng ngắc lại, quả nhiên là già rồi."
Đám người Vân Hoán dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người lạnh nhạt đứng dậy, bọn họ hoàn toàn không có dáng vẻ như bị trúng thuốc mê.
"Mấy người, mấy người sao lại..." Một người kinh ngạc lên tiếng.
"Xuỵt." Trần Triệt đặt đầu ngón tay thon dài lên cánh môi ra dấu im lặng: "Ngoan, không cần lên tiếng, nếu như bị người bên ngoài phát hiện, mọi người cũng trốn không thoát."
Người nói chuyện vội vàng che lấy miệng mình, không để cho mình lên tiếng. Đúng vậy, cả đám người hiện tại chỉ có thể dựa vào mấy người kia, không thể để bọn họ bị bắt được.
Trần Triệt cười tủm tỉm nhẹ gật đầu: "Thế mới ngoan. Mọi người bị trúng thuốc, chúng tôi không có thuốc giải, nhưng chúng tôi định đi đến chỗ Vương Giang tìm thử, cho nên chút nữa mọi người đừng có lên tiếng nha."
Giọng của Trần Triệt nhẹ nhàng, nghe như đang dỗ trẻ con, thế nhưng mỗi một tên đàn ông cao lớn thô kệch ở đây lại nghe theo, ngoan ngoãn giống như trẻ nhỏ, chỉ sợ đám người Trần Triệt bỏ bọn hắn lại không quan tâm.
Vân Hoán dẫn đầu đi ra cửa, vung tay lên, hai người giữ cửa bị Vân Hoán khóa chặt trong không gian, nháy mắt mất mạng, một chút thanh âm cũng không phát ra được.
"Được rồi." Vân Hoán lên tiếng.
Bên trong tinh mâu của Trần Triệt tràn đầy hâm mộ: "Dị năng này của A Hoán dùng thật là tốt, có thể gϊếŧ người trong vô hình, quả là bảo bối gϊếŧ người cướp của vô cùng tốt."
Khóe miệng Tần Hàn Vũ chứa ý cười, lông mày ôn hòa, một bộ dáng vẻ mạch thượng công tử: "Vậy sao, thế nhưng tôi nhớ hôm trước Triệt gia mới nói dị năng này của A Hoán thật tổn hại âm đức, chuyên môn ám hại người, vô cùng xứng với cậu ấy."
Mặt Trần Triệt chợt cứng đờ, sau đó lập tức cảm thấy khí lạnh ở phía trước vù vù phóng tới, vẻ mặt anh ta đau khổ liếc Tần Hàn Vũ một cái, người anh em, sao cậu có thể hố người khác như vậy hả.
Tần Hàn Vũ cười không nói, thong dong cao quý, nhưng Trần Triệt biết bụng dạ gia hỏa này rất rất xấu tính.
Vân Hoán lạnh lùng nhìn lướt qua Trần Triệt, bỗng nhiên một tay xách lên, không sai, chính là xách, một người đàn ông mét tám mấy cứ như vậy bị người ta coi như sủng vật mà xách lên.
"Dị năng của tôi quá tổn hại, vậy kế tiếp đành nhờ Triệt gia tới dò đường hộ." Vân Hoán lạnh lùng nói.