Tố Nguyên trong lòng thở dài một tiếng, cậu hoàn toàn không muốn thấy những sinh vật đó. Nếu không phải Vương Kháng Đinh lằng lặc muốn tới, cậu ta tuyệt đối sự không tới nơi này.
Cậu ta nghe nói nửa tháng trước trong khu rừng này không biết tại sao đột nhiên xông ra một nhóm lớn bán thú nhân, lít nha lít nhít, đều là bán thú nhân hình trùng buồn nôn nhất. Tuy không biết về sau tại sao lại đột nhiên không thấy, thế nhưng tình cảnh cả đám lớn côn trùng không ra hình thù gì núc nha núc nhúc cùng một chỗ, nghĩ thế nào cũng thấy ghê tởm.
Vương Kháng Đinh không nhịn được lại kêu một tiếng, thấy Tố Nguyên còn đang ngẩn người, cô ta bực bội kéo cậu ta một cái, giữa hai đầu lông mày có chút lệ khí, vươn tay bóp lấy cằm Tố Nguyên: "Đang nghĩ gì vậy, tôi gọi nhiều lần như vậy cũng không thưa. Nói, có phải còn đang nghĩ tới tiểu tiện nhân kia không? Cô ta đã cho cậu đội nón xanh rồi, cậu còn không quên được cô ta?"
Tố Nguyên ăn đau, đợi nhìn thấy đôi mắt đang híp lại nguy hiểm của Vương Kháng Đinh, trong lòng khẽ giật mình, cụp mắt xuống nói: "Em không có."
Vương Kháng Đinh hừ lạnh một tiếng, thể hiện rõ cô ta không tin, nhưng cũng không lại nói gì.
Một tiểu thiếu niên khác bên cạnh tròng mắt khẽ xoay chuyển, sau đó cười nịnh nọt, nhu nhược dựa vào người Vương Kháng Đinh, giọng kiều mị: "Đinh Đinh, chị đừng nóng giận mà, chị tốt như vậy, người ta yêu nhất chính là chị nha."
Vương Kháng Đinh cười hôn cậu ta một cái, sau đó bắt đầu động thủ động cước, thanh âm mập mờ vang lên. Vương Kháng Đinh khiêu khích nhìn Tố Nguyên, muốn trông thấy sự đau buồn trong mắt Tố Nguyên.
Tần Nhất trên tàng cây bình tĩnh ném hai vật nhỏ vào không gian, sau đó tiếp tục chờ đợi thời cơ tốt nhất. Vương Kháng Đinh tự mình đưa tới cửa, sao cô có thể không nhận đây.
Tiểu thiếu niên kiều mị đắc ý nhìn thoáng qua Tố Nguyên, sau đó nói tiếp: "Đinh Đinh, chị thật lợi hại, là dị năng giả lợi hại nhất em từng gặp. Em thấy, cái gì Đế thiếu Vân Hoán, Tần tiểu thiếu, đều không tốt bằng Đinh Đinh."
Vương Kháng Đinh nhướn mày cười một tiếng: "Cái miệng nhỏ này của em đúng là ngọt, cũng không sợ nói cho em biết, mấy người Vân Hoán kia, đêm nay đều sẽ trở thành người của thành Hồng Nguyệt chúng ta. Nếu không phục tùng, vậy coi như chỉ có một con đường chết."
Có lẽ là quá tự tin, Vương Kháng Đinh lại nói thêm một câu: "Bán thú nhân cấp chín làm gì có được dễ như vậy, chung quy cũng phải bỏ ra chút đại giới."
Chỉ cần Vân Hoán rơi vào trong tay cô ta, cô ta nhất định khiến anh không thể rời khỏi cô ta. Lần trước lúc cô ta chạy tới nơi, tiện nhân kia vừa vặn cùng Vân Hoán rời đi, cô ta căn bản không kịp ngăn chặn hai người họ.
Hàng lông mày thanh tú của Tần Nhất cau lại, Vương Kháng Đinh có ý gì, chẳng lẽ bán thú nhân cấp chín là giả, chỉ là ngụy trang, mục đích của Vương Giang là gì?
Vương Kháng Đinh còn muốn nói điều gì đó, Tần Nhất trực tiếp từ trên cây nhảy xuống, gió thổi bay mái tóc đen mượt của cô, tựa như tiên nhân từ trên trời giáng xuống.
Băng nhận trong tay nhanh chóng ngưng tụ ra, tại thời điểm Vương Kháng Đinh còn chưa kịp phản ứng đã bắt lấy cô ta, lưỡi đao màu băng lam đặt trên cần cổ của cô ta, thanh âm lạnh lùng của Tần Nhất vang lên từ phía sau: "Nói, các ngươi chuẩn bị làm gì, lão hồ ly Vương Giang kia lại đang tính toán chuyện gì?"
Cổ đau xót, Vương Kháng Đinh vội vàng đem tất cả mọi chuyện mình biết nói ra: "Cha tôi, cha tôi chuẩn bị đêm nay giam lỏng toàn bộ người đến đây tham gia tranh bán thú nhân, để bọn họ đầu nhập vào thành của chúng ta, không nguyện ý đều gϊếŧ."
"Cha tôi đã sớm lên tốt kế hoạch, trận tranh bán thú nhân này chỉ là ngụy trang, ông muốn dùng nó để mở rộng thế lực của mình. Nếu những người này không đồng ý quy thuận cũng không sao cả, vì tới tham gia tranh bán thú nhân đều là tinh anh của mỗi một căn cứ. Bọn họ chết rồi, các căn cứ và thành khác liền không phải là đối thủ của chúng tôi."