Tần Nhất nhắm mắt lại, bỗng nhiên đầu tựa vào bả vai Vân Hoán, trong giọng nói lộ ra lãnh ý: "Tôi mệt rồi."
Đây là im lặng từ chối.
Tần Nhất cũng không ngờ nhanh như vậy đã chạm mặt với người Tần gia, cô không biết phải đối mặt với bọn họ như thế nào. Hận sao? Sao có thể không hận. Bi kịch của cô đời trước đều bắt nguồn từ bọn họ, cho dù bọn họ cũng là người bị hại, không biết cô mới thật sự là con gái ruột.
Thế nhưng tiếng gọi Bảo Bảo này, lại khiến lòng cô cảm thấy khó chịu.
Vân Hoán nhìn Tần Hàn Vũ một cái, sau đó ôm lấy Tần Nhất đi ra ngoài, lưu lại Tần Hàn Vũ với khóe miệng cười khổ. Bảo Bảo không đồng ý tha thứ cho anh ta, không phải anh ta đã sớm đoán được rồi sao, thế nhưng tim vẫn rất đau.
Thôi, toàn bộ đều là lỗi của bọn họ, tha thứ hay không tha thứ thì có quan hệ gì, chỉ cần cô vẫn tốt là may rồi.
Trần Triệt đi tới vỗ vỗ bả vai Tần Hàn Vũ, chuyện xảy ra năm năm trước anh ta cũng nghe nói qua. Anh ta không ngờ tới tiểu gia hỏa mới là Đại tiểu thư Tần gia chân chính.
Tuy Tần gia cũng vô tội, thế nhưng tiểu gia hỏa càng vô tội hơn. Nếu là anh ta, quả thật sẽ không dễ dàng tha thứ cho đối phương.
Vân Hoán ôm Tần Nhất trở về biệt thự, anh cẩn thận đặt Tần Nhất lên giường, xoa xoa đầu cô, giọng nói ôn hòa: "Em còn chưa ăn no, anh đi làm chút đồ ăn cho em."
Vân Hoán tri kỷ đi ra ngoài, lưu lại không gian riêng cho Tần Nhất, lúc này cô cần yên tĩnh.
Tần Nhất cúi thấp đầu, thần sắc trên mặt khó lường, ánh sáng nhàn nhạt trong phòng chiếu sáng một bên gò má cô trắng mịn của cô.
Vân Hoán đi ra ngoài đóng cửa lại, khẽ vung tay lên, không gian của anh lập tức vây kín phòng Tần Nhất. Như thế thì không ai có thể đi vào phòng, người bên ngoài cũng không nghe không nhìn được tình huống bên trong, người ở bên trong cũng vậy.
Đây là vì không cho bất luận kẻ nào quấy rầy tiểu gia hỏa.
Lâm Bạch tiến đến hỏi: "Nhất Nhất thế nào rồi?"
Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán nhíu lại, hàn khí đánh tới, áp lực phô thiên cái bức bách lấy Lâm Bạch: "Tôi nói rồi, đây là chuyện của bản thân em ấy, bất kỳ ai cũng không được nhúng tay."
Vân Hoán chậm rãi tới gần Lâm Bạch, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Tần Hàn Vũ có thể nhanh như vậy tìm tới chỗ của bọn họ, đương nhiên là do Lâm Bạch nói cho biết.
Anh lại không nghĩ như thế, đây là chuyện của tiểu gia hỏa, nên do chính cô tới làm chủ. Hơn nữa anh biết, hiện tại tiểu gia hỏa không muốn gặp mặt người Tần gia.
Sắc mặt Lâm Bạch có chút tái nhợt, mấy năm nay, Vân Hoán vẫn luôn cố gắng tu luyện, ngay cả bọn anh cũng không biết đẳng cấp hiện tại của lão Đại.
Lâm Bạch mấp máy môi, cúi đầu nói: "Lão Đại, lần này là tôi sai."
Vân Hoán nhìn Lâm Bạch một cái, xoay người đi đến phòng bếp: "Chút nữa cậu tự mình đi kiếm một trăm viên tinh hạch của Zombie cao cấp về đây."
Trong lòng Lâm Bạch kêu khổ, một trăm viên tinh hạch Zombie cao cấp anh ta phải đi nơi nào kiếm? Hiện tại Zombie cũng không biết trốn đi nơi nào, một trăm viên, chẳng lẽ muốn anh ta đi cướp?
Thế nhưng lão Đại nói tự mình đi kiếm, cũng chính là muốn đích thân anh ta đi tìm Zombie, muốn tinh hạch tươi mới.
Vân Hoán bỏ ngoài tai tiếng rêи ɾỉ tuyệt vọng của Lâm Bạch.
Vân Hoán vào bếp xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay gầy nhưng hữu lực, chuẩn bị cho tiểu gia hỏa trên đầu quả tim anh thêm đồ ăn ngon.
Tần Nhất ngồi một mình trên giường, hai mắt trống rỗng. Cô nghĩ đến chuyện đời trước mà mình đã được nhìn thấy sau khi "chết". Đời trước, trước lúc cô bị rơi vào tay tiến sĩ Lâm, Tần Kiều Kiều đã biết cô ta không phải là con gái của Tần Miễn.
Cô ta vừa oán hận vừa sợ hãi, cho nên hợp tác với tiến sĩ Lâm bắt cô. Sau khi cô chết ở phòng thí nghiệm không lâu, sự việc cuối cùng vẫn bại lộ.