Đối với Vân Hoán mà nói, mặt trời không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng đối với người vừa mới tỉnh lại như Tần Nhất mà nói, xác thực đã lâu không thấy.
Có lẽ là ánh nắng quá mức ôn hòa, có lẽ là đệm thịt dưới người quá dễ chịu, Tần Nhất chỉ chốc lát đã thấy mệt, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Ôm Tần Nhất, Vân Hoán tuyệt không cảm thấy nặng, ngược lại cảm thấy tiểu gia hỏa trong ngực một chút sức nặng cũng không có, anh còn phải dưỡng tiểu gia hỏa cho thật tốt.
Ánh nắng tươi sáng, Vân Hoán nhẹ nhàng chỉnh tư thế cho Tần Nhất, đặt đầu cô dựa gần vào cổ mình. Mùi thơm đặc hữu của thiếu truyền đến, hô hấp nhẹ nhàng của cô phả vào cổ và bên tai anh, tê tê dại dại, nhưng lại làm cho anh vô cùng an tâm, giống như cả thế giới đang ở trong lồng ngực chính mình.
Vân Hoán đi lung tung không có mục đích, anh chỉ hy vọng thời gian có thể dừng lại tại thời khắc này, vĩnh viễn không cần tiếp tục.
Thế nhưng khi nhìn thấy người thanh niên nhẹ nhàng ưu nhã trước mắt, Vân Hoán nhịn không được ôm chặt tiểu gia hỏa trong ngực.
Khi Tần Nhất tỉnh lại, sắc trời vẫn chưa quá muộn, đúng lúc chạng vạng tối, trong giọng nói của Vân Hoán mang theo từng tia vui vẻ: "Tỉnh rồi?"
Tần Nhất nhẹ gật đầu, hai mắt một mảnh thanh minh.
Chạng vạng tối, thời tiết vẫn còn có chút lạnh, Vân Hoán cởϊ áσ khoác của mình ra phủ thêm cho Tần Nhất: "Đói bụng không, bên trong thành Hồng Nguyệt có một quán ăn cũng không tệ lắm, anh dẫn em qua đó thử nhé."
Thật ra bên trong thành Hồng Nguyệt cũng chỉ có một quán ăn như vậy, là vì để cao tầng tụ họp hoặc liên hoan dùng. Tuy cũng mở ra cho những người khác, nhưng vật tư đắt đỏ, người bình thường căn bản ăn không nổi.
Nhưng đồ ăn bên trong quả thật không tệ, tiểu gia hỏa thích ăn, nhất định sẽ thích nơi đó.
Không gian của quán rất to và rộng rãi, bên trong vụn vặt lẻ tẻ mấy người, lúc Vân Hoán ôm Tần Nhất đi vào, lập tức có người tiến lên đón tiếp: "Xin chào, mấy người ạ?"
Vân Hoán xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Tần Nhất: "Hai, muốn phòng riêng."
Hơn phân nửa khuôn mặt Tần Nhất bị che kín, nhưng mắt phượng xinh đẹp lộ ra bên ngoài, da thịt trắng như tuyết, khí chất lãnh diễm, khiến người xung quanh nhìn mà trợn tròn mắt.
Tuy nói hiện tại đã qua nhiều năm, nhân loại chậm rãi thích ứng với tận thế, so sánh với lúc vừa mới bắt đầu chật vật, lúng túng, không biết làm sao, thì nhân loại hiện tại đã cố gắng sống tiếp, đồng thời cũng đang từ từ khôi phục trạng thái sinh hoạt trước tận thế.
Nhưng thiếu nữ xinh đẹp sạch sẽ như vậy bọn họ từ trước tới nay chưa từng gặp qua. Phụ nữ ở tận thế, phần lớn đều là bộ dáng xanh xao vàng vọt, không có tinh thần. Các cô so với đàn ông phải cân nhắc, lo lắng, suy nghĩ nhiều hơn, cũng lão hóa nhanh hơn.
Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán ngưng tụ, hơi lạnh quanh thân phóng ra, bầu không khí bên trong đột nhiên lạnh xuống. Người nhìn chằm chằm Tần Nhất cảm thấy bản thân như bị một cỗ uy áp đè ép, thực lực yếu thì ngay cả hô hấp cũng cảm thấy không thuận.
Vân Hoán bước nhanh ôm Tần Nhất lên tầng, nhân viên phục vụ dẫn anh tới một phòng bao trang nhã. Căn phòng lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo, bên trong bày một chút hoa cỏ, nhìn rất có tình thú.
Không hổ là dùng để chiêu đãi cao tầng, toàn bộ bố cục kết cấu đều không thua mấy khách sạn lớn trước tận thế.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn run run rẩy rẩy tiến đến, một mực cúi đầu không dám nhìn thẳng Vân Hoán và Tần Nhất. Anh ta sợ, người đàn ông này vô cùng nguy hiểm.
Vân Hoán nhận lấy menu tùy ý mở ra, bàn tay với những ngón tay trắng nõn giống như một kiện tác phẩm hoàn mỹ. Anh tùy ý chọn vài món ăn, sau đó cho nhân viên phục vụ lui xuống.
Vân Hoán rót một cốc nước ấm cho Tần Nhất uống, sau đó lại xoa đầu cô, trong thanh âm trầm thấp mang theo ý cười vui vẻ: "Chút nữa phải ăn nhiều một chút, đều là món em thích. Anh còn gọi một vài món làm từ động thực vật biến dị, em cũng có thể thử một chút, ăn rất ngon."