Cô mẫn cảm mà yếu ớt, cho nên Sở Sở chỉ với một thủ đoạn thấp kém, âm mưu rõ ràng, thế nhưng cô lại không nhìn ra, ngược lại để đối phương gài bẫy.
Cô nói Lâm Bạch bọn họ không tín nhiệm cô, kỳ thật sâu trong nội tâm cô cũng không hoàn toàn tin tưởng bọn họ.
Tần Nhất cụp mắt xuống, mắt phượng tĩnh mịch âm u. Cô có thể không hận Vân Hoán, không hận đám người Lâm Bạch, thậm chí không hận Tần gia, nhưng cô không làm được việc tha thứ cho bọn họ. Kết cục tốt nhất là coi nhau như người xa lạ, cả đời không qua lại với nhau.
Vân Hoán múc một thìa canh cá, anh thổi thổi cho bớt nóng, sợ bỏng đến Tần Nhất, sau đó mới đưa tới bên miệng Tần Nhất, nhẹ giọng dụ dỗ: "Nào, trước tiên uống một ngụm canh cá anh nấu, làm ấm dạ dày."
Tận thế, giá trị của một con cá có thể nói là không nhỏ, mấy nghìn viên tinh thạch cũng không nhất định đổi được một con.
Tần Nhất mở miệng nuốt xuống, cô quả thực rất đói bụng. Không gian bị khóa, cô vào không được, trước mắt chỉ có thể dựa vào Vân Hoán, dù cho người này làm đồ ăn rất khó ăn.
Đậm đà tươi ngon, trơn trượt như mỡ, canh cá là màu trắng sữa đẹp mắt nhất, so với cô làm còn tốt hơn.
Đây...thật sự là do lão đại giới ẩm thực hắc ám Vân Hoán làm sao? Tần Nhất bày tỏ bản thân vô cùng hoài nghi.
Lâm Bạch cười khẽ, tựa hồ nhìn ra hoài nghi của Tần Nhất, giải thích nói: "Nhất Nhất, đây đúng là lão Đại tự mình làm."
Phần sau Lâm Bạch không có nói, thật ra năm năm qua, Vân Hoán vẫn luôn khổ luyện tài nấu nướng của mình. Năm năm, Vân Hoán ngoại trừ tu luyện, việc mà anh ấy làm nhiều nhất chính là luyện tài nghệ bếp núc. Lúc mới bắt đầu, từ món ăn hắc ám không thể nuốt trôi chậm rãi tiến bộ đến có thể ăn, sau đó là ăn rất ngon.
Không ai biết tại sao Vân Hoán chấp nhất với việc học nấu ăn, chỉ có anh ta biết, là vì Tần Nhất.
Trong một lần bọn họ làm nhiệm vụ trước đây, Tần Nhất bị thương, đành mời người khác đến biệt thự nấu cơm. Chỉ có anh ta trông thấy ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu mãnh liệt trong mắt Vân Hoán khi đó, người khác làm cơm cho Tần Nhất ăn, anh ấy rất rất rất không vui.
Vân Hoán hy vọng tiểu gia hỏa chỉ ăn đồ ăn anh ấy làm.
Tần Nhất bình tĩnh tiếp tục ăn cá Vân Hoán đã nhặt xương cho cô, không nói gì. Dù cô nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra Vân Hoán lại vì một lần ăn dấm nho nhỏ mà trở thành đầu bếp chuyên nghiệp.
Trêи bàn cơm toàn bộ đều là món ăn Tần Nhất thích ăn, cô không lên tiếng nói chuyện, Vân Hoán cũng không làm phiền, tự mình hầu hạ Tần Nhất đến khi cô no bụng mới dừng tay. Anh lấy khăn lau sạch miệng cho Tần Nhất, sau đó lại hôn cô một cái, hoàn toàn coi Lâm Bạch là người trong suốt.
Tần Nhất nghiêm mặt, không nói một lời.
Vân Hoán ôm Tần Nhất đi đến ghế sô pha trong phòng khách, nhẹ nhàng đặt người trong ngực lên trêи, nhéo nhéo chóp mũi cô, trong giọng nói là vui vẻ nồng đậm: "Thất Thất, chờ anh một lát, anh đi rửa dâu tây cho em."
Sau khi Vân Hoán đi, Tần Nhất bỗng nhiên mở miệng: "Anh không cảm thấy anh ấy không thích hợp sao?"
Đây đương nhiên là nói Vân Hoán.
Trán Lâm Bạch hiện lên một tia bất đắc dĩ: "Từ năm năm trước sau khi cậu đi, lão Đại càng ngày càng trầm mặc, càng ngày càng trở nên lạnh nhạt vô tình, cũng chỉ khi ở trước mặt chúng tôi mới có thể thoáng bình thường một chút."
Tần Nhất trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì.
"Nhất Nhất, nếu như có thể, tôi không cầu cậu tha thứ cho chúng tôi, chỉ cầu cậu tha thứ cho lão Đại. Lão Đại thật lòng yêu thương cậu, đối xử tốt với cậu. Năm đó nếu không phải do Sở Sở, anh ấy sẽ không làm tổn thương cậu. Dù biết thân phân nữ sinh của cậu, anh ấy cũng không tức giận, ngược lại đã hiểu rõ lòng mình."
"Nhất Nhất, anh ấy thật sự yêu cậu, năm năm nay, với cậu mà nói chẳng qua chỉ là ngủ một giấc. Nhưng với anh ấy mà nói, thì suýt chút nữa đã chôn vùi cả đời."
Lâm Bạch làm thế nào cũng không quên được bộ dáng chán chường, sa sút tinh thần khi đó của Vân Hoán. Máu me khắp người, máu ở bụng còn đang không ngừng chảy. Anh cô đơn co rúc trong góc, xung quanh đều là chai rượu rỗng, miệng không ngừng gọi tên Tần Nhất.