Nhưng Vân Hoán chỉ chạm nhẹ một cái, cánh môi khẽ động: "Thất Thất, đừng sợ."
Câu nói này đã chôn giấu rất lâu trong lòng Vân Hoán, tại thời điểm cô khó khăn nguy hiểm nhất, anh đã không ở bên cạnh cô, nói với cô câu này.
Ánh mắt Tần Nhất lạnh lùng, cô hơi ngửa người về sau, kéo giãn khoảng cách với Vân Hoán, trong mắt phượng mang theo sự kiêu ngạo của mình: "Thả tôi đi."
Vân Hoán ôm lấy Tần Nhất, để cô ngồi lên đùi mình, thay Tần Nhất sửa lại mái tóc: "Cảm giác bây giờ thế nào, vừa rồi em hít phải thuốc, hiện tại không sử dụng được dị năng."
Tần Nhất mấp máy cánh môi, mắt phượng híp lại nguy hiểm, thuốc ức chế, cô đương nhiên biết thứ này. Đời trước Tần Kiều Kiều chính là dùng thứ thuốc này khống chế cô.
Thuốc ức chế có thể bó buộc áp đè nén dị năng trong cơ thể dị năng giả, nhưng thứ này vô cùng đắt đỏ, có thể nói tinh thạch và vật tư cũng khó mà đổi được.
Thứ vô sắc vô vị này, người bình thường khó mà phát hiện. Tại thời khắc cuối cùng, lúc chuẩn bị tiến vào không gian cô mới phát hiện ra bản thân không cách nào vào được, dị năng cũng bị kiềm chế.
Tuy không gian Hỗn Nguyên không tính là dị năng của cô, nhưng thứ thuốc này hình như cũng hữu dụng với nó.
Nhưng mà, rốt cuộc là ai hạ? Cả ngày hôm nay cô chỉ ở chung với Mộc Hiên Nhiên, chẳng lẽ là cậu ta? Nếu thật sự là cậu ta, vậy lý do là gì, rõ ràng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Tần Nhất đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên cảm thấy cánh môi đau nhói. Vân Hoán bất mãn tiểu gia hỏa thất thần, nhẹ nhàng cắn một cái. Thấy Tần Nhất nhíu mày, lại ôn nhu hôn một cái.
Tần Nhất đẩy Vân Hoán ra, ánh mắt lạnh lùng: "Vân Hoán."
Hai má Vân Hoán cọ nhẹ Tần Nhất, giọng nói mang theo sự vui vẻ: "Ừ, anh đây."
Nhiệt độ cơ thể lạnh như băng nhưng lại khiến anh cảm thấy vô cùng an tâm.
Đây là Thất Thất của anh, tiểu gia hỏa của anh còn sống. Kỳ thật từ đầu Vân Hoán cũng không tin Tần Nhất thật sự rời bỏ anh, anh đưa cô lên Tuyết Sơn, bảo tồn cơ thể cô trong quan tài băng, mỗi tháng đều sẽ đến gặp cô.
Năm năm qua, cơ thể Tần Nhất không có bất kỳ dấu hiệu suy kiệt gì, chỉ có tóc không ngừng dài ra, hoàn toàn không giống như người đã chết, ngược lại như là ngủ thϊế͙p͙ đi.
Vì vậy anh ôm phần tín niệm này, một mực chờ cô tỉnh lại.
Anh biết Tần Nhất có rất nhiều bí mật, nhưng anh không muốn truy hỏi, anh chỉ cần cô còn sống.
Mắt phượng xinh đẹp lạnh lùng: "Tôi đã nói rồi, chúng ta là kẻ địch."
Từ khi anh đâm cô một đao, bọn họ đã định trước không thể là bạn, thậm chí là người yêu.
Bọn họ, là kẻ địch.
Vân Hoán giống như không nghe thấy, chỉ dán sát lại gần hôn lên cánh môi đỏ tươi của Tần Nhất, hương vị ngọt ngào khiến anh muốn ngừng mà không được.
Anh ôm Tần Nhất, gắn bó như môi với răng, không ngừng xâm nhập dây dưa.
Vẻ mặt Tần Nhất lạnh nhạt, cô không nhúc nhích để mặc Vân Hoán hôn, nhưng đáy mắt không có một tia ȶìиɦ ɖu͙ƈ nào.
Nếu không phải giờ phút này cơ thể cô không có sức lực, người đàn ông này sợ là phải chết đến trăm lần.
Nụ hôn của Vân Hoán chậm rãi rời xuống dưới, trêи xương quai xanh tinh xảo gợi cảm của Tần Nhất lưu lại từng đoá hồng mai. Bầu không khí dần dần trở nên kiều diễm, thế nhưng ánh mắt Tần Nhất càng ngày càng lạnh lẽo.
Vân Hoán còn muốn hướng xuống nữa, Tần Nhất chợt mở miệng, thanh âm mang theo điểm hận ý: "Vân Hoán, đừng ép tôi hận anh."
Vân Hoán dừng lại, bên trong đôi mắt đào hoa say lòng người nhiễm lên từng tia ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Anh không nói lời nào, chỉ chỉnh lại quần áo Tần Nhất cho ngay ngắn. Lúc này Tần Nhất mới phát hiện, chiếc nhẫn trong tay cô không thấy đâu, cô đã khôi phục bộ dáng nữ sinh.
Vân Hoán ôm Tần Nhất giống như đang ôm một đứa trẻ con, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, giọng anh khàn khàn kiên nhẫn dỗ dành: "Ngoan, đừng tức giận."