Nhưng sử dụng dị năng như vậy khiến Tần Nhất có chút không chịu đựng nổi, sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
Phượng Khuynh Ca đi nhanh tới, lo lắng nhìn Tần Nhất: "Tiểu Nhất Nhất, ngươi không sao chứ."
Thật ra ngay từ đầu Phượng Khuynh Ca đã muốn đi ra dẫn dụ Diệu Thiên Bạch Hổ, chuyện nguy hiểm như này tự nhiên cô không muốn Tần Nhất đi làm. Nhưng bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa này so với cô còn cố chấp hơn.
Hiện tại trong lòng Phượng Khuynh Ca có chút hối hận, việc tốn thể lực như vậy nên để cô đến làm mới đúng.
Tần Nhất khẽ lắc đầu, mắt phượng xinh đẹp cong cong: "Không sao, chỉ là tiêu hao hơi nhiều dị năng, lấy được Tinh Linh Tử là tốt rồi."
Tần Nhất đi đến trước mặt Diệu Thiên Bạch Hổ, mắt phượng giống như nhìn thấu hết thảy tang thương của thế gian: "Ngươi có muốn đi cùng ta không?"
Sắc mặt thiếu niên tái nhợt nhưng vẫn quật cường nhìn thẳng mắt Diệu Thiên Bạch Hổ. Nó rất mạnh, nếu như không phải cô phát hiện ra nhược điểm của nó, thì cô khó mà đánh bại được nó. Cho dù là hiện tại cô cũng chỉ là vây khốn nó, nếu như thả nó ra, Tần Nhất thật sự cảm thấy bản thân chưa chắc đã đánh được ngang tay với nó.
Mắt Diệu Thiên Bạch Hổ trừng lớn, thế nhưng hồi tưởng lại đôi mắt tràn ngập chiến ý và cảm giác nhiệt huyết sôi trào của đối phương, Diệu Thiên Bạch Hổ hơi cúi đầu xuống, ô ô mấy tiếng.
Đây, là thể hiện tâm phục khẩu phục.
Thiếu niên ở trước mắt tuy bây giờ không phải là rất mạnh, thế nhưng nó lại có một loại dự cảm, sẽ có một ngày nào đó, "hắn" sẽ bước lên đỉnh cao. Mà thiếu niên sáng chói mạnh mẽ như vậy, chắc chắn có thể khiến nó hạ thấp cái đầu cao quý.
Tần Nhất nâng cằm lên, trong mắt tỏa ra lưu quang lấp lánh: "Ta không thuộc về thế giới này, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ."
Diệu Thiên Bạch Hổ hơi sững sờ, đầu hổ to lớn lại có chút ngốc manh, nhưng nó vẫn kiên định hạ thấp đầu mình như cũ, chủ nhân ở nơi nào, nó sẽ ở nơi đó.
Khóe miệng Tần Nhất hơi vểnh lên, cô cắn đầu ngón tay mình, một giọt máu nhỏ lên trán Diệu Thiên Bạch Hổ, song phương tạo thành khế ước.
Phượng Khuynh Ca mỉm cười nhìn thiếu niên tự tin trước mắt, có lẽ chính bản thân tiểu Nhất Nhất cũng không phát hiện, tình cảm của cô đang từ từ khôi phục.
Thu Diệu Thiên Bạch Hổ vào trong không gian, Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca lại lặng yên không tiếng động rời đi. Bên ngoài, ba mươi mấy người chờ đợi cứu binh đột nhiên phát hiện không ai tới. Diệu Thiên Bạch Hổ ca ca dò xét hồi lâu, rốt cuộc xác định không có nguy hiểm, sau khi cắn chết những người này xong, nó mang theo tâm tình tốt trở lại sơn động.
Thế nhưng nghênh đón nó là sơn động trống không, trêи sơn động, nó thấy được tin tức đệ đệ lưu lại cho nó: "Lão ca, ta đi theo chủ nhân ra ngoài lịch luyện, ngươi không cần nhớ ta. Đúng rồi, mấy gốc cây hoa kia liền xem như lễ gặp mặt ta cho chủ nhân, bái bai."
Ánh mặt trời rực rỡ, lưu lại một mình Diệu Thiên Bạch Hổ ca ca ngổn ngang trong gió.
Trêи một cành cây cao bên ngoài sơn động, Lăng Vân bấm báo với Quân Mặc Ly: "Chủ tử, tiểu gia đã thuận lợi lấy được Tinh Linh Tử."
Quân Mặc Ly gật đầu, đôi mắt cô đơn nhưng quyến luyến nhìn theo phương hướng Phượng Khuynh Ca rời đi.
Lăng Vân đỡ trán, hắn không biết tại sao chủ tử lại không nói cho tiểu gia biết hắn vì tiểu gia làm bao nhiêu chuyện. Dựng kết giới để Diệu Thiên Bạch Hổ ca ca không nghe được tiếng cầu cứu bên trong của Diệu Thiên Bạch Hổ đệ đệ, thậm chí còn tự tay giải quyết hết đám người cứu viện đang phục sẵn ở ngoài của mấy lão ngoan đồng. Tất cả đều là vì tiểu gia, thế nhưng hắn không hiểu, tại sao chủ tử không chủ động nói ra?
Phượng Khuynh Ca là Dược sư, trêи tay cô ấy vừa vặn có Hỏa Liên và Băng Liên. Dựa theo trình tự Thiên Nguyên lão nhân nói trước đó, hai người cho Tiểu Lam và Phi Hồng ăn linh dược.
Nhiệm vụ hoàn thành, tảng đá trong lòng Tần Nhất được đặt xuống, mà cô cũng có thể trở về.
Phượng Khuynh Ca cực kì không nỡ nhìn Tần Nhất, cô thật lòng coi Tần Nhất là tỷ muội tốt của mình, muốn cô ấy lưu lại, thế nhưng cô biết, Tần Nhất không thuộc về nơi này.
Cô ấy thuộc về tận thế.
Lệ rơi đầy mặt nói lời tạm biệt Tần Nhất, nhưng duyên phận của hai người mới chỉ vừa bắt đầu.