Nam Đinh Hương vừa nghe có người gọi nàng ta là đại tỷ, lập tức không thèm quan tâm cái gì nữa, mắt có vấn đề hả, nàng ta là một đóa hoa tươi đẹp của Nam triều, hơn nữa mới mười tám tuổi, tuyệt đối không già!
Nam Đinh Hương nhìn sang, thấy một hồng y thiếu nữ kéo kéo cánh tay của bạch y công tử, làn váy đỏ rực, khuôn mặt xinh đẹp, môi hồng da trắng, rực rỡ như hoa hồng độ nở rộ, thiếu nữ khiến người ta không nhịn được yêu thích.
Thế nhưng không hiểu sao Nam Đinh Hương lại thấy nữ nhân này rất chướng mắt. Nữ nhân này ở đâu tới, gương mặt đẹp như vậy nếu như nàng ta từng nhìn thấy thì nhất định sẽ không quên. Thế nhưng nàng ta dám khẳng định, mình chưa từng gặp qua người này.
Vậy, nhất định nữ nhân này là gặp ở trêи đường. Hừ, một dã nữ nhân không có thân phận, làm sao có thể xứng với công tử phong lãng tễ nguyệt như này.
Nam Đinh Hương khinh thường nhìn Phượng Khuynh Ca, cằm nhấc cao: "Ngươi là ai, từ chỗ nào nhô ra hả?"
Phượng Khuynh Ca hắc tuyến đầy đầu, nói thế nào thì cô cũng là một người sống sờ sờ đứng ở chỗ này làm bóng đèn lâu như vậy, công chúa hoa si này vậy mà không nhìn thấy cô, mắt lác rồi à?
Tuy trong lòng Phượng Khuynh Ca không ngừng khinh bỉ nàng ta, nhưng trêи mặt lại cười ngọt ngào: "Ta là ai, ta đương nhiên là vị hôn thê của Nhất Nhất. Nhất Nhất ca ca nói có đúng không?"
Tần Nhất nhàn nhạt liếc nhìn Phượng Khuynh Ca một cái, không biết tại sao, đôi mắt kia rõ ràng không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng Phượng Khuynh Ca lại quỷ dị cảm nhận được sự ghét bỏ của Tần Nhất đối với mình.
"Ừ." Tần Nhất hững hờ đáp một tiếng, xem như thừa nhận, bộ dạng rõ ràng là không tình nguyện.
Khóe miệng Phượng Khuynh Ca giật một cái, dung mạo của tiểu gia ta không được người ta chào đón như vậy sao? Nói thế nào thì tiểu gia cũng từng là một mỹ nam hoa gặp hoa nở, tiểu Nhất Nhất ghét bỏ tiểu gia như vậy, chẳng lẽ dạo gần đây mị lực của tiểu gia đã giảm xuống?
Phượng Khuynh Ca cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục ngọt ngào kéo cánh tay Tần Nhất, trêи mặt là nụ cười giương giương tự đắc: "Nghe thấy chưa, Nhất Nhất ca ca là vị hôn phu của ta, ngươi mau tìm chỗ nào thoáng mát mà tiếp tục ngây người đi, đừng trở ngại chúng ta thân mật. Hừ, cũng không biết ngại tự nói mình là Công chúa, mắt ngươi cứ dán vào Nhất Nhất ca ca của ta đến nước miếng cũng muốn chảy ra rồi kia. Nào có vị Công chúa nào không biết xấu hổ mà đi ngấp nghé vị hôn phu của người khác như thế."
"Ngươi..." Nam Đinh Hương giận đỏ cả mặt, tiện nhân này thật to gan, lại dám nói nàng ta như vậy, nàng ta là Công chúa Nam Diệu tôn quý!
Nhưng mà Phượng Khuynh Ca căn bản không cho nàng ta cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói: "Ta thấy là ngươi giả mạo Hương Hương công chúa thì có. Ta từng nghe nói qua, Hương Hương công chúa băng thanh ngọc khiết, cao quý ưu nhã, nàng ấy sẽ không làm ra sự tình không biết xấu hổ bậc này."
Nam Đinh Hương nghẹn lời, tất cả điều nàng ta muốn nói đều bị tiện nhân này chặn lại, đây là lần đầu tiên nàng ta được người ta khen ngợi nhưng một chút cũng không cảm thấy cao hứng.
Trong lòng Tần Nhất muốn cười, khóe miệng giật giật, lại phát hiện mình căn bản cười không nổi, trong lòng xẹt qua từng tia đắng chát.
Thất tình lục ɖu͙ƈ của cô đang từ từ khôi phục, cô đã bắt đầu có một chút cảm xúc tình cảm, ví dụ như tức giận bật cười,...thế nhưng chỉ là một chút xíu mà thôi. Hoặc là nói, cô có cảm giác, nhưng lại biểu đạt không ra chính xác cảm xúc của mình.
Tiểu Linh Hồ mẫn cảm đã nhận ra tâm tình Tần Nhất không tốt, rõ ràng vẻ mặt của ca ca xinh đẹp vẫn rất lạnh nhạt hờ hững, không có bất kỳ biến hóa nào, ngay cả mắt sắc cũng không có gì thay đổi, thế nhưng Tiểu Linh Hồ cảm giác được hiện tại tâm tình Tần Nhất rất không tốt.
Nó nhô cái đầu lông xù ra cọ cọ vào bàn tay Tần Nhất. Tần Nhất hoàn hồn, nhìn thấy vật nhỏ trong ngực bỏ công lấy lòng mình như vậy, điểm nhẹ một cái lên chóp mũi nó, sau đó ôm nó vào trong ngực.