Trêи người Tần Nhất mặc một chiếc váy đen phục cổ, cổ áo có chút rộng, ngược lại rất dễ dàng kéo xuống. Cô thoáng kéo thấp cổ áo bên vai phải xuống, một đóa hoa Bỉ Ngạn xinh đẹp màu đen đập vào mắt.
Hoa Bỉ Ngạn màu đen không chỉ không lộ vẻ quỷ dị, ngược lại hiện ra sự cao quý ưu nhã.
Phượng Khuynh Ca cười khẽ, linh lực màu trắng sữa trong tay hiện ra, Tần Nhất cảm thấy xương quai xanh hơi ngứa, ngược lại không hề đau. Không biết qua bao lâu, lúc Tần Nhất mở mắt ra, đóa hoa Bỉ Ngạn trêи vai phải đã biến mất, một chiếc nhẫn giống với cái của Phượng Khuynh Ca đang lẳng lặng nằm trong tay Phượng Khuynh Ca.
"Đây chính là phượng giới sao?" Tần Nhất cảm thấy có chút khó tin, chiếc nhẫn này vậy mà đã ngây người ở trong cơ thể của cô hơn nửa năm.
Cô bỗng nhiên cảm thấy hiếu kỳ với vi diện của Phượng Khuynh Ca, không biết nó là một vi diện như thế nào?
Phượng Khuynh Ca cười yếu ớt, đeo chiếc nhẫn lên ngón út của Tần Nhất, nghiêm túc dặn dò: "Mỹ nhân, thứ này ngươi phải giữ gìn thật kỹ, nó không chỉ là tín vật của Phượng Hoàng nhất tộc, còn là đồ vật cực kỳ quan trọng khi bọn Phi Hồng độ kiếp cần. Nếu như không có nó, bọn Phi Hồng sẽ không thể hóa hình."
Đầu ngón tay Tần Nhất chạm nhẹ một cái lên Phượng Hoàng bay lượn trêи mặt nhẫn, ánh mắt như có điều suy nghĩ: "Ngươi nói Tiểu Lam có thể hóa thành hình người?"
Phượng Khuynh Ca gật đầu: "Bọn Phi Hồng là thượng cổ Thần thú, thành công vượt qua thời kỳ ấu sinh là có thể hóa hình. Phượng giới của ngươi ẩn ở trong cơ thể của ngươi, nói rõ Tiểu Lam vẫn chưa độ kiếp, ngược lại Phi Hồng đã độ kiếp thành công."
Phượng Khuynh Ca kiên nhẫn giải thích cho Tần Nhất, cô biết Tần Nhất không phải là người của đại lục Tinh Thần, sự tình liên quan đến Phượng Hoàng nhất tộc biết đã ít nay lại càng ít.
Mắt phượng lạnh nhạt của Tần Nhất xẹt qua từng tia áy náy. Cô cảm thấy mình thật có lỗi với Tiểu Lam, ký kết khế ước linh hồn với nó, thế nhưng đối với chuyện của nó cô lại hiểu biết quá ít, thậm chí sự quan tâm dành cho nó cũng rất ít. Rõ ràng hai người mới là người thân cận nhất, thế nhưng sự chú ý của cô dành cho nó so ra còn không bằng Vân Hoán.
Hiện tại cô đã chết rồi, không biết Tiểu Lam ký kết khế ước linh hồn với cô sẽ như thế nào...
Phượng Khuynh Ca không biết giờ khắc này Tần Nhất đang suy nghĩ gì, ánh mắt cô ấy có chút quyến luyến vuốt ve chiếc nhẫn trêи ngón út: "Cũng không biết tiểu gia hỏa Phi Hồng kia thế nào rồi? Ta chết, cũng không biết nó còn có thể sống sót hay không?"
Tần Nhất sững sờ: "Ngươi cũng đã chết ư?"
Phượng Khuynh Ca thảnh thơi nằm trêи thảm cỏ, hai tay gối đầu: "Đúng vậy, tiểu gia ta chết rồi, bị đại ca ruột của mình giết chết, có phải rất nực cười không? Ấy, mỹ nhân cũng đã chết rồi sao?"
Tần Nhất cũng học Phượng Khuynh Ca nằm xuống thảm cỏ, chóp mũi là mùi cỏ xanh nhàn nhạt, đỉnh đầu là mặt trời hơn nửa năm qua cô chưa từng nhìn thấy. Tần Nhất bỗng nhiên có suy nghĩ muốn dốc bầu tâm sự, trong lòng cô hiện tại không có bất kỳ cảm giác gợn sóng nào, nhưng vẫn muốn kể chuyện xưa của mình.
"Ừm, ta đã chết, cũng xem như là bị anh trai ruột của mình hại chết." Mặc dù cuối cùng người đâm cô là Tần Kiều Kiều, nhưng Tần Hàn Vũ vẫn tính đã gián tiếp hại chết cô.
Ánh nắng vàng rực rỡ, hương hoa thơm ngát vờn quanh. Hai nữ sinh từng cùng một thế giới, về sau lại gặp được tao ngộ khác nhau, nay có cơ hội gặp mặt, thân thiết rúc vào nhau, thổ lộ cho đối phương nghe chuyện xưa của chính mình.
Sau khi Phượng Khuynh Ca nghe xong chuyện xưa của Tần Nhất, trong mắt phượng tràn đầy cảm khái: "Ngươi nói hai chúng ta làm sao lại xui xẻo như vậy? Ngươi từ nhỏ đã bị người ta tráo đổi thân phận, cuối cùng còn bị người nhà hại chết. Còn ta từ nhỏ đã bị gia tộc ném đến Ma Thú sâm lâm (rừng rậm ma thú), về sau thật vất vả mới sống sót được đi tìm người nhà, kết quả bị một tên giả mạo không biết ở đâu ra thay thế mình. Cuối cùng ta cũng bởi vì tên giả mạo này xúi giục, bị chính đại ca ruột của mình giết chết."
"Haizz, ngươi nói xem, sao vận mệnh của hai chúng ta lại thảm như vậy, còn thảm giống nhau nữa chứ...(ಥ _ ಥ)" Phượng Khuynh Ca đưa ra kết luận cuối cùng.