Tần Nhất tỉnh lại từ trong bóng tối, cô mở mắt ra, phát hiện mình còn sống. Lúc trước khi cô muốn giết chết Tần Kiều Kiều, tuy người không có ý thức, nhưng lại biết bản thân đang làm gì.
Chỉ là không nghĩ tới, cuối cùng vẫn chết dưới tay Tần Kiều Kiều. Khóe miệng Tần Nhất hiện lên sự giễu cợt, nhớ cô từng thề, một đời này nhất định phải làm cho Tần Kiều Kiều và Tần gia chết không yên lành.
Kết quả, cô hận Tần Miễn và Tần Hàn Vũ lâu như vậy, cuối cùng hóa ra lại là cha ruột và anh trai ruột của cô, vậy mà từ nhỏ cô đã bị trao đổi thân phận với Tần Kiều Kiều.
Mà cô, hai đời đều chết trong tay Tần Kiều Kiều, quả nhiên là ngu đến không thể ngu hơn.
Chỉ là, không phải cô chết rồi sao, tại sao vẫn còn ý thức?
Còn có, đây là nơi nào?
Tần Nhất nhẹ nhàng bay, đúng, là bay! Cô cúi đầu nhìn, phát hiện tay chân của mình đều trở nên trong suốt. Nhớ tới quỷ hồn trong những câu chuyện huyền huyễn linh dị ngày xưa, chẳng lẽ cô đã trở thành quỷ rồi ư?
Tần Nhất cũng không mấy xoắn xuýt mình là người hay quỷ, cô bay trong không trung, đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Tường trắng, giường trắng, mùi thuốc sát trùng,...đây đều là đặc điểm chung của bệnh viện, cô hiện tại đang ở trong một căn phòng bệnh ở bệnh viện.
Cửa "két" một tiếng mở ra, một người phụ nữ mặc đồng phục y tá tiến vào, trêи mặt cô ấy mang theo nụ cười, cẩn thận đỡ lấy một mỹ nhân bụng to.
Tần Nhất híp híp đôi mắt phượng, hai người trước mắt không phải ai khác, chính là Trương Tuệ và Tôn Chỉ Lan, chỉ là bộ dáng của họ hiện giờ trẻ hơn mười mấy tuổi.
Tần Nhất bất động thanh sắc, tiếp tục quan sát bọn họ.
"Tần phu nhân, cẩn thận một chút, kết quả kiểm tra hôm nay rất tốt, bác sĩ nói Bảo Bảo phát triển khỏe mạnh, một tháng nữa có thể ra gặp mọi người rồi." Trương Tuệ là thật tâm vui mừng, con của cô không thấy (mất tích), cho nên cô đặc biệt thích trẻ con. Tần phu nhân là người rất tốt, đối xử với cô cũng rất tốt, cho nên cô không tự chủ được coi phu nhân là bạn tốt của mình.
"Thật sao, vậy thì tốt quá rồi." Trêи mặt Tôn Chỉ Lan mang theo nụ cười hạnh phúc, lại một lần nữa làm mẹ, trong lòng Tôn Chỉ Lan không khắc chế được sự vui vẻ.
"Đứa nhỏ này luôn muốn ra, một chút cũng không yên với nó." Tuy ngoài miệng Tôn Chỉ Lan oán trách, nhưng trong mắt lại tràn đầy hạnh phúc.
Trương Tuệ che miệng cười: "Đứa nhỏ là chờ không nổi, muốn ra gặp phu nhân đó. Được rồi, phu nhân cũng nên nghỉ ngơi, lát nữa tôi sẽ quay lại."
Sau khi Trương Tuệ rời khỏi phòng, Tôn Chỉ Lan nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng nhô cao của mình, mặt mày dịu dàng gọi: "Bảo Bảo, Bảo Bảo."
Tần Nhất không tự chủ được đáp xuống, giống như bị mê hoặc mà đưa tay đặt lên bụng Tôn Chỉ Lan. Dường như cô có thể cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bên trong đang chào hỏi với cô.
Trêи bụng nhô lên một cục nhỏ, vẻ mặt Tôn Chỉ Lan tràn đầy vui mừng: "Bảo Bảo, Bảo Bảo, con đang chào hỏi với mẹ sao, thật ngoan."
Tần Nhất hơi giật mình hoảng hốt, nhưng lập tức đã khôi phục bình thường, cô bay lên không, tiếp tục mắt lạnh nhìn xuống.
Ngày thứ hai, Tôn Chỉ Lan đột nhiên muốn sinh, sớm trước một tháng so với thời gian dự tính. Cô nhìn người phụ nữ ở trong phòng giải phẫu la hét đến tê tâm liệt phế, mồ hôi đầm đìa, cuối cùng sinh ra một bé gái.
Tôn Chỉ Lan sinh xong thì ngất đi, đứa bé sinh non, tình huống có chút không tốt, cần đặt trong buồng giữ ấm, vì vậy Trương Tuệ ôm đứa bé đi đến phòng giữ ấm trong bệnh viện.
Tần Nhất không chịu bản thân khống chế, nhẹ nhàng bay theo. Cô nhìn thấy đứa bé ở góc rẽ hành lang bị người cướp đi. Nơi đó là đường tới phòng giữ ấm phải đi qua, nhưng cũng là góc chết của camera, người tới hiển nhiên đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Trương Tuệ vẻ mặt hoảng loạn, Tần Nhất mắt lạnh nhìn bà ta không dám nói ra sự thật, ôm lấy đứa bé đã bị người kia tráo đổi đặt vào phòng giữ ấm, đánh dấu lên thẻ là con gái của Tần Miễn.