Nhưng Sở Sở lại cảm thấy bản thân cô ta hiện tại ngay cả người bình thường cũng không phải, muốn sống không được, muốn chết không xong, giống như một con chó nhà có tang.
Bụng đói sôi sùng sục, cánh môi khô nứt, thế nhưng không có ai cho cô ta nước uống, cũng không có ai cho cô ta đồ ăn.
Lâm Thanh lặng lẽ nhìn thoáng qua Sở Sở, ánh mắt lướt qua mang theo sự lạnh nhạt như nhìn người qua đường: "Đại Bạch, đã ba ngày rồi, em nói xem lúc nào lão đại sẽ xuống?"
Lâm Bạch mấp máy cánh môi, ánh mắt phức tạp: "Không biết."
Anh cũng rất muốn người trêи tầng đặt đau thương xuống nhanh chút, thế nhưng anh biết chuyện này rất khó. Địa vị của Tần Nhất ở trong lòng Vân Hoán sợ rằng so với bọn họ tưởng tượng còn sâu hơn, lão đại của bọn họ sợ là không dậy được.
Đang nghĩ ngợi, cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Vân Hoán ôm Tần Nhất chậm rãi đi xuống.
Sắc mặt Vân Hoán trắng bệch, cánh môi căng mịn khô nứt tróc da, trong mắt tràn đầy tơ máu, gò má có chút lõm vào, thế nhưng người trong ngực anh sắc mặt lại hồng nhuận, gương mặt tuyệt mỹ, nếu không phải đã không còn hô hấp, bọn họ đều muốn cho rằng cô chỉ là ngủ thϊế͙p͙ đi.
"Lão đại." Lâm Bạch kêu một tiếng, trong lòng chua xót dị thường. Từ trước tới nay anh ta chưa từng thấy qua lão đại sa sút tinh thần như vậy, tựa như mất đi linh hồn, chỉ còn lại thể xác mà thôi.
Vân Hoán ôn nhu sửa lại mấy sợi tóc không nghe lời thay người trong ngực, lúc nhìn về phía Lâm Bạch, đôi mắt như bắn ra hàn băng: "Cậu đi Tần gia..."
Tuyết lớn đầy trời, Tần gia hiu quạnh, Tần Miễn kiên nhẫn dỗ dành vợ yêu không chịu ăn cái gì: "Chỉ Lan, ngoan, ăn một chút thôi."
Tôn Chỉ Lan đẩy ra, ghét bỏ khoát khoát tay, sau đó ngây ngô nhìn Tần Miễn: "Anh Miễn, Bảo Bảo tỉnh chưa, sao con bé thích ngủ như vậy, em muốn gặp Bảo Bảo."
Khuôn mặt tuấn tú của Tần Hàn Mạt tái nhợt, ngày đó anh không có ở đấy, sau khi ngủ một giấc dậy, toàn bộ thế giới như bị đảo lộn. Kiều Kiều không phải em gái ruột của anh ta, Tần Nhất mới đúng. Thế nhưng bọn họ vừa tìm được em gái, em gái liền bị Tần Kiều Kiều hại chết.
Tần Hàn Mạt chẳng qua cũng mới mười tám tuổi, thiếu niên mười tám đột ngột nghe được chân tướng, thế nào cũng không dám tin tưởng. Ngắn ngủi ba ngày, thân hình gầy sọp hẳn đi, nhưng cũng may đã từ từ hòa hoãn lại.
Tần Hàn Mạt bởi vì gầy đi, mắt phượng càng như to ra: "Mẹ, em gái đang ngủ, chúng ta không nên làm phiền em ấy. Em ấy mà ngủ không đủ sẽ không cao lên được đâu, con nói có đúng không?"
Tôn Chỉ Lan xoắn xuýt chốc lát, sau đó không cam lòng nói: "Đúng, vậy để Bảo Bảo ngủ đi, nhưng con bé ngủ đủ rồi thì phải cho em ôm một cái."
Thanh âm của Tôn Chỉ Lan có chút khẩn thiết, sợ Tần Miễn không đồng ý.
Tần Miễn yêu thương sờ nhẹ lên má vợ yêu, trong mắt ông là sự bi thương mà Tôn Chỉ Lan xem không hiểu: "Được."
Tần Hàn Mạt chợt xoay người sang chỗ khác, nước mắt rơi xuống hai bên má. Mấy ngày nay không biết anh đã khóc bao nhiêu lần rồi, rõ ràng là đàn ông con trai, rõ ràng xưa nay không hề thích khóc, thế nhưng mấy ngày nay nước mắt của anh lại không ngừng rơi.
Chỉ là anh còn có thể thông qua khóc để làm dịu sự bi thương trong lòng, nhưng cha và anh cả thì hoàn toàn đem bi thương chôn sâu trong lòng. Bọn họ không khóc, không nói, thế nhưng anh có thể cảm nhận được, bọn họ so với anh càng đau khổ hơn.
Nhất là anh cả, ba ngày nay nếu không chốt mình trong phòng, thì tới đứng trước cửa biệt thự của Vân Hoán không đi, vừa đứng là mấy tiếng liền, mỗi lần trở về trêи người đều phủ một tầng tuyết.
Cửa đột nhiên bị gõ, Tần Miễn ổn định tốt vợ yêu, bước chân loạng choạng đi ra mở cửa. Tần Hàn Mạt nhìn bóng lưng Tần Miễn, chóp mũi chua xót. Cha ngày xưa lưng luôn thẳng tắp, bây giờ lại có chút cong, lộ ra sự già nua không thể ngăn cản của năm tháng.
Thế nhưng năm nay ông mới vừa tròn bốn mươi.
Tần Miễn mở cửa, Lâm Bạch lộ ra nụ cười nho nhã: "Tần thiếu, lão Đại của tôi bảo tôi tới đòi một thứ từ Tần Tiểu Thiếu."