Cùng lúc đó, Vân Hoán vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Sở Sở ở trước mặt anh ba hoa chích chòe, bên trong đôi mắt đào hoa đạm mạc hiện lên sự không kiên nhẫn: "Cô nói xong chưa?"
Nếu không phải muốn giữ cô ta lại cho tiểu gia hỏa tự mình xử lý, anh thật sự muốn bóp chết người phụ nữ buồn nôn trước mắt.
Sở Sở mắt xếch ẩn tình, trêи khuôn mặt tinh xảo là sự nghiêm túc: "Lão đại, Đại Bạch, mọi người phải tin tưởng em, Tần Nhất thật sự là nữ sinh, là đứa con gái riêng kia của Tần gia. Em từ chỗ Tần Kiều Kiều biết được trêи tay phải của chị gái cô ấy có một nốt ruồi đen nhàn nhạt, Tần Nhất cũng có một nốt giống vậy. Hơn nữa dáng vẻ của cậu ta và Tần Miễn có đến ba phần tương tự, cậu ta nhất định chính là con gái riêng của Tần gia."
Sở Mặc Hòa vẻ mặt kinh ngạc: "Chị, chắc chị nhìn nhầm rồi, Nhất Nhất sao có thể là nữ sinh?"
Sở Mặc Hòa không thể tin được, Tần Nhất sinh hoạt chung với bọn họ mấy tháng, một chút khác thường bọn họ đều không phát hiện ra.
Lâm Bạch ngược lại nhìn thoáng qua Vân Hoán, hàng lông mày cau lại: "Chỉ sợ điều Sở Sở nói là thật, thực ra thì từ lần trước tôi đã hoài nghi rồi."
Người khác nói có khả năng Sở Mặc Hòa sẽ không tin, nhưng nếu là lời Lâm Bạch nói lại khác, Lâm Bạch là người có khả năng quan sát tinh tế tỉ mỉ nhất trong đội bọn họ. Tần Nhất, đứa em trai bọn họ thương yêu thật sự là nữ sinh sao?
Lâm Bạch đồng ý với nhận định của Sở Sở không phải bởi vì giúp Sở Sở, mà là vì Tần Nhất. Nếu cậu thật sự là nữ sinh, hiện tại nói ra sớm một chút, có thể cho Vân Hoán một cơ hội giảm xóc.
Đối với đám người Lâm Bạch Lâm Thanh, Tần Nhất có phải là nữ sinh hay không đối với bọn họ mà nói ảnh hưởng không lớn, chẳng qua là từ em trai thương yêu biến thành em gái mà thôi. Bọn họ cũng không tức giận việc Tần Nhất giấu diếm, ngược lại có thể hiểu được nhất định cậu có nỗi khổ tâm gì đó không thể nói ra.
Nhưng chuyện này đối với Vân Hoán lại khác, thứ nhất Vân Hoán rất ghét lừa gạt, thứ hai anh cũng rất chán ghét nữ sinh. Nếu Tần Nhất chỉ đơn thuần là lừa gạt, lấy sự quan tâm thương yêu của Vân Hoán với Tần Nhất thì anh cũng sẽ không tức giận nhiều. Nhưng, nếu cậu là nữ sinh, vậy kết quả sẽ khác.
Sở Sở cũng là biết rõ điểm này, cô ta không trông cậy những người khác trong tiểu đội Vân Hoán chán ghét Tần Nhất, cô ta chỉ cần Vân Hoán chán ghét Tần Nhất.
Nháy mắt, tầm mắt mọi người đều tập trung trêи người Vân Hoán.
Mà lúc này, tuy vẻ mặt Vân Hoán lạnh nhạt, nhưng trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn. Tiểu gia hỏa, là nữ sinh ư?
Suy nghĩ của Vân Hoán có chút hỗn loạn, phẫn nộ sao, tức giận sao, chán ghét sao, không có. Toàn bộ những cảm xúc đó đều không có, có cũng chỉ là sự vui sướиɠ, thậm chí là có chút may mắn.
Tại sao anh lại cảm thấy may mắn?
Đôi mắt đào hoa đạm mạc hiện lên từng tia mê mang mờ mịt, nhưng trong mắt đám người Lâm Bạch thì lại là Vân Hoán đang tức giận.
Bên trong đôi mắt xếch của Sở Sở hiện lên sự đắc chí, vui mừng khôn xiết, cách của cô ta có hiệu quả.
Vân Hoán còn đang đắm chìm bên trong thế giới của mình, anh muốn tìm được đáp án, tìm được đáp án vẫn luôn vây khốn quấy nhiễu anh bấy lâu. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên dáng vẻ của tiểu gia hỏa khi mặc quần áo con gái, xinh đẹp sáng chói, giống như muốn thiêu đốt tim anh, trái tim trong lồng ngực càng đập nhanh hơn.
Đây là cảm giác gì, giống như viên kẹo đường mà bản thân giấu đi luôn mang theo bên mình, ngọt lịm, chỉ muốn độc hưởng.
Bỗng nhiên nhớ tới lời Lâm Bạch từng nói, đôi mắt Vân Hoán đột nhiên tỏa sáng. Đây, là thích sao?
Anh, thích tiểu gia hỏa có đúng không?
Bởi vì thích, cho nên muốn độc chiếm. Bởi vì thích, cho nên mới động tâm. Bởi vì thích, cho nên không thể rời xa. Bởi vì thích, cho nên không tức giận không chán ghét.
Hóa ra, anh thích Tần Nhất, mặc kệ cô là nam hay nữ, anh đều thích, thậm chí có thể nói là yêu thảm rồi.
Vân Hoán đột nhiên cười khẽ, thanh âm gợi cảm mê người, đôi mắt đào hoa đạm mạc nóng kinh người, nhiệt liệt giống như muốn đem người hòa tan.