Trương Tuệ quỳ gối xuống dập đầu một cái thật sâu: "Tần phu nhân, là tôi có lỗi với hai người, người kia chạy quá nhanh, mà tôi lại sợ hai người sẽ trách tội tôi, cho nên cuối cùng đã lựa chọn che giấu."
Thật ra lúc đấy bà ta cũng định nói cho Tôn Chỉ Lan, thế nhưng về sau bà ta từ trong miệng đồng nghiệp biết được, Tần gia là gia đại thế lớn, mà Tần Miễn lại là người nổi danh lãnh khốc vô tình. Bà ta sợ, bà ta còn muốn đi tìm con gái của mình, cuối cùng vẫn chọn che giấu chuyện này, không dám nói ra.
Trương Tuệ nói xong, Tôn Chỉ Lan thiếu chút nữa ngất đi, hóa ra, hóa ra đây đều là sự thật, Tần Nhất mới là con gái ruột của bà.
Tần Miễn kịp thời đỡ lấy vợ, gương mặt tuấn mỹ mây đen giăng kín, vô cùng khó coi. Tần Miễn ông vậy mà coi con gái của tiểu tam thành con gái ruột mà yêu thương vài chục năm, còn con gái ruột của mình ở ngay dưới mí mắt lại không thèm quan tâm.
Tốt, tốt, hay cho một Vương Tán Đình, quả nhiên là người đàn bà độc ác!
Tôn Chỉ Lan run rẩy cánh môi, trong mắt hàm chứa lệ: "Anh Miễn, chúng ta, con gái của chúng ta..."
Con gái của bà bây giờ đang ở nơi nào? Tôn Chỉ Lan không nhịn được đau lòng, lúc trước bọn họ trốn đi quá vội vàng, không ai nghĩ tới Tần Nhất, một cô gái nhỏ bị cô một thân một mình bị bỏ lại thành phố S, nói không chừng đã sớm...
Tôn Chỉ Lan nhịn không được nắm chặt cánh tay Tần Miễn, không, không, bà thật vất vả mới tìm được con gái ruột thịt của mình, bà còn chưa ôm con bé lấy một lần, bà không muốn...
Tần Miễn ôn nhu vỗ về lưng vợ yêu, một đời Tần thiếu bách luyện cương hóa vì ngón tay mềm: "Đừng sợ, con gái của chúng ta còn sống, hơn nữa nó đã tới căn cứ."
Đôi mắt đẹp của Tôn Chỉ Lan đột nhiên sáng ngời hẳn lên: "Thật, thật sao? Vậy chúng ta nhanh đi tìm nó đi."
Tôn Chỉ Lan hiện tại cái gì cũng đều không muốn làm, bà chỉ muốn nhanh nhanh đi tìm con gái mình, ôm chặt cô vào lòng, đền bù thật tốt cho cô.
Tần Miễn kịp thời giữ chặt Tôn Chỉ Lan, mắt phượng lạnh lẽo: "Không vội, chúng ta trước tiên nên giải quyết hàng giả mạo nào đó đã."
Tôn Chỉ Lan sững sờ, lập tức nghĩ đến Tần Kiều Kiều hiện tại đang nằm trong phòng ấm áp hưởng thụ hết thảy mọi thứ của con gái bà, đôi mắt ngày thường dịu dàng bỗng nhiên trở nên kiên quyết. Phụ nữ khi làm mẹ sẽ vì con mà trở nên cứng rắn kiên cường, bà sẽ không bỏ qua cho người làm hại con gái mình.
Mặt Tần Hàn Vũ cũng trầm xuống, ôn nhuận trêи mặt đã hoàn toàn không còn. Từ trước tới nay anh ta cũng không phải là người thiện lương gì, đối xử tốt với Tần Kiều Kiều vì cô ta là em gái của anh, nhưng bây giờ chẳng là cái thá gì cả, lại còn là người cướp đi hạnh phúc của em gái anh ta, anh ta làm sao có thể bỏ qua cho Tần Kiều Kiều.
Chỉ là Tần Hàn Vũ không nghĩ tốt được như Tôn Chỉ Lan, anh sợ Tần Nhất, cô em gái chân chính của anh ta, sẽ không tha thứ cho bọn họ, dù sao lúc trước...
Lại nói bên này, Tần Kiều Kiều vui vẻ thử xong quần áo, sau đó mới nhớ tới tờ giấy có kết quả xét nghiệm DNA trêи giường, vén chăn lên, đáy mắt đột nhiên hiện lên từng tia hoảng sợ. Không có, không có, tờ giấy kia không thấy nữa!
Sao lại biến mất? Rõ ràng cô ta giấu ở trong chăn, chẳng lẽ có người cầm đi, là ai?
Bất an trong lòng Tần Kiều Kiều xông lên, Tần Hàn Vũ, là Tần Hàn Vũ, chỉ có anh tới phòng cô ta!
Tần Kiều Kiều đứng phắt dậy, bên trong đôi mắt tràn đầy vẻ không cam lòng. Thân phận của cô ta sắp bị vạch trần sao? Trong đôi thủy mâu tràn ngập ngoan lệ, tại sao, tại sao ông trời lại đối xử với cô ta như vậy? Tại sao Tần Nhất phải trở về, chị ta chết ở thành phố S không tốt sao, sao cứ nhất định phải trở về tranh cùng cô ta? Tần Kiều Kiều cô ta mới thật sự là Đại tiểu thư Tần gia!
Thủy mâu của Tần Kiều Kiều lóe lên u quang, chỉ cần Tần Nhất chết, chỉ cần chị ta chết thì chuyện gì cũng đều không có, cô ta vẫn sẽ là Đại tiểu thư Tần gia.
Chỉ cần...chị ta chết.