Cơm nước xong xuôi, ngồi trêи ghế sô pha ngoài phòng khách nghỉ ngơi, Tần Hàn Mạt nói với Tần Kiều Kiều: "Kiều Kiều, không phải em nói gần nhất có chút nhàm chán sao, hôm nay vừa hay anh có thời gian rảnh, anh dẫn em đi dạo nhé."
Em gái nhà mình đúng là đáng thương, trước tận thế còn có thể cùng bạn bè đi dạo phố, ra ngoài du lịch, nhưng bây giờ chỉ có thể ở nhà suốt ngày.
Tần Kiều Kiều nghe vậy mắt sắc sáng lên, đi dạo phố đại biểu cho có thể mua đồ, vừa vặn gần đây cô ta đang thiếu quần áo mặc. Tần Kiều Kiều mắt sáng long lanh nhìn Tần Hàn Mạt, mềm mại nhu nhược nói: "Anh hai, anh thật sự là quá tốt."
Vốn dĩ cô ta dự định về phòng hủy tờ giấy kia đi, nhưng bây giờ cô ta quyết định đi dạo phố trước, dù sao cũng sẽ không có ai vào phòng cô ta, càng không lục lọi đồ đạc của cô ta.
Tần Kiều Kiều vui vẻ kéo Tần Hàn Mạt đi luôn, lại không biết chính sự nhất thời chủ quan này của cô ta, khiến vận mệnh của cô ta phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hai giờ chiều, Tần Hàn Vũ vừa mới giải quyết xong chuyện của Cao Tình trở về biệt thự Tần gia. Trêи khuôn mặt ôn nhuận như ngọc là một mảnh rét lạnh, có người muốn đối phó Tần gia bọn họ. Anh từ chỗ Cao Tình biết được cô ta trả thù Tần gia là bởi vì em trai anh ta vứt bỏ cô ta.
Thế nhưng Tần Hàn Vũ biết, đây không thể nào là sự thật. Với tính nết kia của em trai anh ta, căn bản chưa được khai thông, đừng nói đến chuyện chơi gái, ngay cả "thích" sợ rằng nó cũng không biết là cái gì. Nghĩ như vậy, Tần Hàn Vũ liền biết có người đang mượn tay Cao Tình nhằm vào Tần gia. Chỉ là hiện tại anh ta không lấy được nhiều manh mối, tạm thời vẫn chưa biết là ai.
Tần Hàn Vũ có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương, sau đó từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp tinh xảo. Đây là quà anh ta mang về cho Kiều Kiều, nhắc tới, anh ta đã rất lâu không ở bên chơi với em gái rồi.
Tần Hàn Vũ lên tầng, gõ cửa một cái, không có người trả lời, anh biết có lẽ nha đầu này đã đi ra ngoài chơi. Cũng làm khó cô, Tần Kiều Kiều không có dị năng, bình thường bọn anh đều không cho phép cô ra ngoài một mình, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hôm nay chắc là Hàn Mạt ở nhà, nên dẫn nha đầu này ra ngoài chơi.
Tần Hàn Vũ cười khẽ, trong mắt phượng thâm thúy là ấm áp đốt người, nụ cười chân thật của anh chỉ dành cho người nhà.
Mở cửa, Tần Hàn Vũ định bụng giấu đồ vật đi, cho Kiều Kiều một niềm vui bất ngờ. Nghĩ nghĩ, anh mở chăn ra, muốn đặt nó ở trong chăn. Bỗng nhiên, một tờ giấy hấp dẫn sự chú ý của anh.
Tần Hàn Vũ ưu nhã cầm lên, đợi sau khi xem hết nội dung trêи giấy, chiếc hộp tinh xảo trong tay bỗng nhiên rơi xuống mặt sàn, dây chuyền kim cương tinh xảo bên trong rơi ra.
Tay cầm tờ giấy run nhè nhẹ, ôn nhu trong mắt phượng thâm thúy biến thành một mảnh lãnh ý.
Tần Kiều Kiều đi theo Tần Hàn Mạt đi dạo một tiếng đồng hồ, thật vất vả mới mua được thứ mình thích. Tần Hàn Mạt một đêm không ngủ, sáng hôm nay vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về liền dẫn Tần Kiều Kiều đi dạo phố. Lúc này đã sắp không chịu nổi, xoa xoa đầu Tần Kiều Kiều, trở về phòng ngủ bù.
Tần Kiều Kiều vui mừng cầm quần áo trong tay trở về phòng, liếc mắt liền thấy được dây chuyền kim cương trêи bàn. Đôi mắt khẽ chuyển, lập tức đoán được Tần Hàn Vũ đã trở về, đây là quà mang về cho cô ta.
Tần Kiều Kiều mừng rỡ đi thử quần áo, hoàn toàn không biết trong thư phòng ở tầng một, trêи mặt cha Tần mẹ Tần là sự khϊế͙p͙ sợ không thể tin.
Dù tỉnh táo bình tĩnh như Tần Miễn, nhưng giờ phút này hai tay ông vẫn run rẩy không ngừng: "Hàn Vũ, Hàn Vũ, thứ này con lấy được ở đâu?"
Con ngươi Tần Hàn Vũ tối tăm: "Ở trêи giường Tần Kiều Kiều."
Tôn Chỉ Lan bị gọi trở về, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống, trong mắt đẹp đều là sự không thể tin được: "Không, không, đây không phải là sự thật, không phải là sự thật."
Bà liều mạng lắc đầu, làm thế nào cũng không dám tin tưởng.
"Kiều Kiều là con gái của tôi, làm sao tôi có thể nhận nhầm con gái của mình được?" Tôn Chỉ Lan không tin, hoặc là nói bà không dám tin.