Vương Chí tiếp tục lái xe, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá, bọn họ đã trốn thoát rồi. Điều này khiến Vương Chí càng thêm sùng bái Tần Nhất, không hổ là thần tượng của anh ta, thực lực quá tuyệt vời.
Trần Á Bình mệt mỏi nhưng vẫn mấp máy đôi môi có phần tái nhợt: "Tại sao cậu lại gọi tôi là Bình Tử?"
Bình Tử là nhũ danh của cô, cô chắc chắn đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, sao cậu lại biết?
Tần Nhất tư thái ưu nhã, mắt phượng ẩn tình: "Cậu đoán xem."
Trần Á Bình lườm Tần Nhất một cái: "Không nói thì không nói, làm ra vẻ cái gì chứ, bà đây cũng không thèm biết nữa."
Tần Nhất cười khẽ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì, là cậu nói cho tôi biết.
Cũng là vào một ngày trời lạnh như hôm nay, một thiếu nữ bị đám người xấu bắt đi, dị năng của cô bị kiềm chế không thể dùng được, cô không ngừng cầu xin mấy người đàn ông trước mắt tha cho cô, thế nhưng nhận được chỉ là những tiếng cười ɖâʍ đãng của bọn họ.
Quần áo bị xé rách, ngay tại lúc cô muốn cắn lưỡi tự sát thì nữ sinh thanh lệ như từ trêи trời giáng xuống, giống như thiên sứ cứu vớt cô.
Cô còn nhớ rõ cái ôm ấm áp đó, ấm giống như cái ôm hồi nhỏ của bà ngoại ôm, giọng nói dễ nghe vang bên tai: "Xin chào, tôi tên Bình Tử, đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô."
Sau đó quả thực cô ấy đã thực hiện lời hứa của mình, mãi cho đến chết cũng không buông tay cô ra.
Thật ra có rất nhiều căn cứ để Tần Nhất lựa chọn, còn có thể tránh đụng phải Tần gia, thế nhưng cô vẫn cố chấp chọn thành phố Z, bởi vì, Bình Tử còn ở nơi này chờ cô.
Bên trêи một tòa nhà cao tầng ở thành phố W, người đàn ông mặc một chiếc áo khoác ngoài màu trắng, ung dung buông chiếc kính viễn vọng trong tay ra, khóe miệng mỉm cười, tuấn tú lịch sự, mắt kính gọng vàng trêи sống mũi càng làm anh ta tăng thêm mấy phần nho nhã.
"Tư liệu sống tốt như vậy, thật là đáng tiếc." Giọng của người đàn ông ngoài ý muốn vô cùng êm tai, giống như là làn gió nhẹ thổi qua.
Cửa "tít" một tiếng mở ra, một người đàn ông to con mặc quần áo đen đi đến, cung kính khom cung với người đàn ông trong phòng, trong đôi mắt mang theo sự sợ hãi: "Báo cáo tiến sĩ, đám người kia đã chạy."
Người đàn ông xoay người lại, đôi mắt rõ ràng chứa đựng ý cười, nhưng lại làm cho sau lưng người áo đen mồ hôi đầm đìa: "A Sâm, đây là lần cuối cùng."
Người áo đen tên A Sâm vội vàng gật đầu, trong mắt lóe lên tia may mắn, may mà còn giữ được cái mạng.
Người đàn ông đi ra ngoài, A Sâm theo sát phía sau, trở về phòng thí nghiệm dưới đất.
Cánh cửa vừa mở, một khoang chứa to lớn xuất hiện trước mắt, trong khoang có một thiếu niên cả người không mảnh vải. Thiếu niên bị ngâm trong khoang chứa có chất lỏng màu xanh lá, đôi mắt thiếu niên đóng chặt, ngũ quan vô cùng tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng, môi mỏng gợi cảm mím chặt.
Nếu như Tần Nhất ở đây, nhất định cô sẽ phát hiện ra thiếu niên này có ba bốn phần giống với Vân Hoán.
Thấy người đàn ông tiến vào, người trong phòng thí nghiệm liền dừng lại, một người phụ nữ mặc áo khoác trắng đi tới: "Bác sĩ Lâm, tình trạng của Số Một vô cùng tốt."
Người đàn ông đeo kính gọng vàng, cũng chính là bác sĩ Lâm, ánh mắt ôn hòa: "Vậy sao, mọi người vất vả rồi."
Trêи mặt người phụ nữ hiện lên vệt đỏ ửng, bác sĩ Lâm thật dịu dàng, cô ta vội vàng khoát khoát tay: "Không vất vả, đây đều là việc chúng tôi nên làm. Tiến sĩ, Số Một còn khoảng hơn một năm nữa là có thể tỉnh lại."
"Được, tôi đã biết." Bác sĩ Lâm đẩy kính mắt, thân sĩ nho nhã: "Mọi người đi nghỉ trước đi."
Đám người không ai dám có dị nghị, đặt đồ trêи tay xuống lập tức đi ra ngoài.
Trong nháy mắt, trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại một mình bác sĩ Lâm. Anh ta chậm rãi đi đến gần khoang chứa, nhìn thiếu niên tuấn lãng yên lặng nằm bên trong, trong con ngươi nhiễm lên từng tia cuồng nhiệt. Anh ta áp sát mặt vào khoang chứa: "Số Một, Số Một mà ta hài lòng nhất, rốt cuộc cũng sắp tỉnh rồi."
Chờ đợi vài chục năm, cuối cùng hoa cũng sắp kết trái.